Một đợt pháo hoa nữa lại nổ lên. Nhân khoảnh khắc vụt tối khi pháo hoa tàn, một nha hoàn lẩn tới, nhét một tờ giấy vào tay Bạch Đàn. Bạch Đàn sửng sốt, lập tức quay lại nhìn. Nha hoàn kia chạy đi rất nhanh, nàng không đuổi theo được, đành cúi đầu dâng tờ giấy lên cho Ninh Uyên: "Thiếu gia, vừa có nha hoàn lạ mặt đưa em thứ này, thiếu gia xem xem ạ." Nhìn tờ giấy bị gấp thành mẩu nhỏ trong tay Bạch Đàn, Ninh Uyên mở nó ra. Pháo hoa lại nở rộ lần nữa, để y có thể thấy rõ dòng chữ viết bằng bút kẻ mi trên tờ giấy nọ --- "Tới Tây Các." Tây Các là tòa lâu duy nhất ở phía Tây trong khu vực Ninh gia đang ở tạm, và cũng là phòng của Ninh Mạt Nhi. Nét chữ bằng bút kẻ mi này trông rất quen. Ninh Uyên nhớ ra ngay – năm trước khi Ninh Bình Nhi định dùng bánh trôi bỏ độc để hại y, cũng có một nha hoàn lén đưa y mẩu giấy thế này, nhắc y "tối nay phải cẩn thận." Lúc đó y đã rất khó hiểu, không biết ai lại mật báo cho mình? Nhưng vì manh mối quá ít ỏi, y bận bịu nhiều việc, lại nghĩ người đưa mẩu giấy này chắc không có ác ý; nên cũng không tìm hiểu sâu. Hôm nay Ninh Mạt Nhi lại cản trở kế hoạch của y – không biết là cố ý hay vô tình. Giờ tờ giấy này lại xuất hiện, chẳng lẽ... người mật báo lần trước cũng là nàng? Ninh Uyên ngẩng lên, nhận ra Ninh Mạt Nhi đã biến mất, không biết là đi đâu. "Bạch Đàn, ta đi có việc một lát. Em cứ đứng đây đi." Y lẳng lặng vò nát tờ giấy, đứng lên, lặng lẽ đi ra đường mòn. Cẩn thận tránh không gặp cung nhân trên đường, Ninh Uyên đi tới Tây Các mà tờ giấy nói. Nấp sau hai vườn hoa và một cây đại thụ, tòa lâu hai tầng này khuất hơn các nơi khác rất nhiều. Y vừa mới đến, chưa kịp gõ cửa thì một nha hoàn nhỏ nhắn đã xuất hiện. Nhìn qua thì thấy – đó chính là người đã lén đưa giấy cho y năm trước. Nha hoàn nhún người thi lễ với Ninh Uyên, hẳn là đã biết y sẽ đến. Nàng nói nhỏ: "Tam thiếu gia, mời Người đi theo nô tỳ." Nàng dẫn y đi ra mặt sau của tòa lầu, chỉ vào một cái thang dây ròng từ tầng hai xuống: "Ở tầng một là hai ma ma của Đại phu nhân, tốt nhất là đừng kinh động đến họ. Mời Tam thiếu gia đi lên bằng đường này, tiểu thư chờ Người ở trên đó." Ninh Uyên gật đầu, không hỏi nhiều. Tuy đến giờ y vẫn chưa đoán ra được mục đích của Ninh Mạt Nhi, nhưng ở đời trước, vị nhị tỷ này vẫn luôn ru rú trong nhà, chẳng bao giờ xuất hiện. Y lại chưa va chạm với nàng bao giờ, hẳn là nàng sẽ không hại y. Theo thang dây trèo lên hành lang tầng hai thì thấy – sàn nhà ở đây còn được phủ một lớp vải dày, hẳn là để tránh gây tiếng động. Sự cẩn thận đến bậc này càng làm y nghi ngờ hơn. Cửa mở rộng, y vừa lên thì thấy – Ninh Mạt Nhi đang ngồi ở bàn chờ mình. Hành cung là nơi thuộc về hoàng thất, đương nhiên chỗ nào cũng rất xa hoa. Tuy nơi này không rộng rãi như tầng một, nhưng để một tiểu thư ở thì vẫn dư dả rồi. Ninh Mạt Nhi mặc một bộ đồ trắng, lịch sự tao nhã, mái tóc mềm mại không gài bất kỳ vật gì xõa tung trên vai. Thấy Ninh Uyên tới, khóe mắt nàng cong lên, dường như đang mỉm cười. "Đệ đệ." Nàng dịu dàng nói: "Cuối cùng đệ cũng đến rồi." Hai nha hoàn đứng hai bên người nàng rất hiểu ý, rời khỏi phòng ngay khi nàng mở miệng, còn cẩn thận đóng cửa vào; làʍ ŧìиɦ hình trước mặt lại càng thêm thần bí. "Ngồi đi." Ninh Mạt Nhi chỉ vào cái ghế gỗ lim bên cạnh, rồi chỉ chén trà nhỏ còn đang tỏa hơi trên bàn: "Nghe nói đệ đệ thích uống trà Long Tỉnh, nên ta đã cố ý chuẩn bị đây. Đệ uống xem có hợp miệng không?" Ninh Uyên vẫn đứng im không nhúc nhích. Y quan sát Ninh Mạt Nhi thật kỹ, rồi đột nhiên nói: "Trước đó, ta có một chuyện muốn hỏi ngươi – rốt cục ta nên gọi ngươi là "nhị tỷ" hay "nhị ca" đây?" Toàn thân "nàng" run lên. "Đương nhiên, ngươi có thể không thừa nhận." Y nói tiếp: "Ta sẽ coi như không biết gì cả. Miệng ta rất chặt, tuy có lòng hoài nghi, nhưng sẽ không huyên thuyên với người ngoài đâu. Nhưng nếu Mạt Nhi tỷ tỷ gọi ta đến đây không chỉ để uống trà, thì đệ đệ ta cảm thấy... Tỷ nên thẳng thắn chút thì hơn." Đủ loại biểu cảm lướt qua mắt Ninh Mạt Nhi. "Nàng" im lặng một chốc, rồi chợt bật cười, lấy khăn che mặt xuống. Dưới lớp khăn là một khuôn mặt đẹp tới nỗi có thể miêu tả bằng bốn chữ "Khuynh quốc khuynh thành". Đôi mắt phượng hẹp dài, sống mũi khéo léo thẳng tắp, đôi môi mềm đỏ tươi, lại thêm cái cằm nhọn nhọn thanh tú – mọi đường nét đều hoàn mỹ tựa trăng rằm. Sẽ không ai nghi ngờ rằng – đây chắc chắn là một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần! Mà giờ phút này, khi "thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần" nọ lên tiếng lần nữa, thì giọng nói dịu dàng lúc trước đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là chất giọng đặc trưng của nam tử: "Sao ngươi lại nhận ra được?" "Ta thừa nhận là, vẻ ngoài của nhị ca hoàn toàn không có khuyết điểm nào cả. Nhị ca đã tính đến từng chi tiết nhỏ đấy." Ninh Uyên nhìn cổ Ninh Mạt Nhi – nơi đó không hề có dấu vết của hầu kết; rồi lại nhìn xuống bộ ngực sữa trông rất tự nhiên của "nàng": "Nhưng, bức tường nào cũng có kẽ hở. Huống gì, dù nói thế nào thì khung xương của nam tử và nữ tử vẫn khác nhau." "Lần đầu gặp ngươi đêm trừ tịch, ta đã hơi nghi ngờ rồi – vì dáng đi của ngươi hoàn toàn khác các nữ nhân khác. Cách đi đứng của nữ nhân vốn là nhẹ nhàng hơn nam nhân, lại thêm sức nặng của bộ ngực; nên khi đi họ sẽ hơi nghiêng về phía trước, trọng tâm cũng nằm ở gan bàn chân. Nhưng vì cơ thể nam tử không như vậy, nên tự nhiên sẽ đặt lực ở gót chân để bước đi vững vàng hơn. Khi đó gặp ngươi, ta đã nhận ra – dù ngươi hoàn toàn bắt chước được dáng đi uyển chuyển của một tiểu thư, nhưng bước đi lại giống như một nam tử." Ninh Mạt Nhi ngẩn người – hắn chưa từng nghĩ tới, hóa ra nam nữ lại có bước đi khác nhau như vậy. Lại nghe Ninh Uyên nói thêm: "Đó chỉ là một lý do thôi. Một nguyên nhân nữa là – chẳng lẽ nhị ca chưa từng nhận ra, chân ngươi có hơi quá lớn so với một nữ nhân chăng?" Vừa nói, y vừa nhìn thẳng vào chân Ninh Mạt Nhi. Ninh Mạt Nhi cũng cúi đầu, liền thấy được – vì hắn đang ngồi nên làn váy hơi bị kéo lên, lộ ra đôi giày thêu dưới váy. Quả thực vậy. Dù từ khi khai quốc đến nay, Đại Chu đã phế bỏ luật bắt buộc nữ tử phải bó chân; thì một thiếu nữ cũng không thể có cỡ chân to như nam tử thế này. Chuyện này thực sự không tránh được - dáng người Ninh Mạt Nhi cao, đương nhiên chân cũng không nhỏ. Hắn từng nghĩ đến việc bó chân để nó nhỏ lại; nhưng bó chân thực sự quá đau đớn, nương hắn – Triệu thị - không nỡ để con mình làm vậy, mà hắn cũng chẳng định giả nữ cả đời. Nghĩ bụng bình thường chẳng ai để ý chân mình, chỉ cần may váy dài một chút, che chân đi là ổn. Nhưng hắn không ngờ chi tiết vụn vặt ấy lại làm Ninh Uyên đoán ra thận phận của mình, thật đúng là... cẩn thận mấy cũng phải có sai sót. "Ta từng nghe đám hạ nhân bàn tán, rằng hình như Tam thiếu gia của Trúc Tuyên đường đã thay đổi tính tình, trở nên cực kỳ lợi hại. Đúng là trăm nghe không bằng một thấy mà." Thân phận bị lộ nhưng Ninh Mạt Nhi không hề sợ hãi, chỉ bình thản bảo: "Ta nên giới thiệu lại nhỉ? Tên thật của ta là Ninh Mạt. Đúng ra ta là Tam ca của ngươi, vì trừ Ninh Trạm – đại nhi tử của Ninh Như Hải ra, thì trên chúng ta còn một ca ca nữa. Tiếc là huynh ấy đã chết trước khi ta sinh ra rồi." Ninh Uyên không ngờ Ninh Mạt Nhi lại thẳng thắn như vậy, lòng thoáng giật mình. Y ngồi xuống cạnh Ninh Mạt Nhi – đúng hơn là Ninh Mạt, đoạn nâng chén trà lên nhấp một ngụm, nói: "Không biết Tam ca cẩn thận hẹn đệ tới đây là vì chuyện gì?" Ninh Mạt khẽ cười: "Ta cũng thấy đệ không phải người thích vòng vo, nên ta nói thẳng nhé. Ta mời đệ tới đây, là vì muốn kết thành đồng minh với đệ; sau này hai ta có thể trợ giúp đối phương." Dừng lại một chút, thấy y không nói gì, hắn lại nói tiếp: "Ta biết, ta đột nhiên đề nghị như vậy sẽ làm đệ ngạc nhiên. Nhưng thêm một đồng minh vẫn hơn là thêm một kẻ địch, ta lại không có ác ý với đệ. Mà ta tin đệ có thể nhìn ra – nếu ta đã phải sống qua ngày dưới thân phận Ninh Mạt Nhi, thì tình cảnh của ta cũng chẳng hơn đệ là mấy. Hai chúng ta mà kết minh, thì chỉ lợi không hại!" Nói rồi, Ninh Mạt lẳng lặng nhìn y, chờ y cho hắn một câu trả lời thuyết phục. Đương nhiên Ninh Uyên biết – Ninh Mạt không có ác ý với mình. Trước giờ y là một người ân oán rõ ràng, nên khá có thiện cảm với người ca ca đã từng giúp mình một lần, lại còn thẳng thắn thừa nhận với mình này. Hơn nữa, vừa nãy hắn còn gọi thẳng tên Ninh Như Hải mà không gọi là "phụ thân", chứng tỏ hắn cũng chẳng có cảm tình gì với Ninh Như Hải. Nhưng Ninh Uyên chưa ngốc đến độ đồng ý ngay, mà hỏi ngược lại: "Vì sao?" Ninh Mạt sửng sốt: "Vì sao cái gì?" "Vì sao ngươi lại thấy ta muốn kết minh với ngươi? Làm thế thì ta được lợi gì? Hay phải nói là, ngươi muốn tìm thứ gì từ ta?" Y thản nhiên đáp: "Ta muốn hiểu rõ mấy chuyện đó, rồi mới bàn đến bước tiếp theo." Nghe y nói vậy, hắn nở nụ cười: "Ninh Uyên à, thật tình thì ta không tin ngươi mới 13 tuổi đâu." "Là 14." Y ngắt lời hắn: "Hơn nữa, ta thấy tuổi tác không liên quan gì đến suy nghĩ cả, Tam ca thấy phải không?" "Nói cũng đúng. Có vài việc ta không nói thì sớm muộn gì ngươi cũng biết, thôi thì ta nói luôn, coi như để ngươi nợ ta một lần vậy." Ninh Mạt gật đầu, nói: "Vấn đề thứ nhất – vì sao ngươi và ta cần liên minh với nhau? Vì chúng ta đều có chung một kẻ địch." Ninh Uyên nhướn mày: "Ý ngươi là Tam phu nhân?" "Không." Ninh Mạt đáp: "Là Đại phu nhân." "Ta nghĩ ngươi nhầm ở đâu rồi." Ninh Uyên lắc đầu: "Trước giờ chỉ có Tam phu nhân luôn đối chọi với ta thôi, Đại phu nhân không đụng chạm gì đến ta cả. Huống gì bà ta còn là đích mẫu*, không có lý do gì để ta chống lại bà hết." *đích mẫu (嫡母): vợ cả của cha. Ninh Mạt nhìn y: "Không đụng chạm gì? Ngươi nghĩ vậy thật sao?" Y im lặng không đáp. Hắn nói tiếp: "Ta lớn hơn ngươi mấy tuổi, tuy vẫn tránh không nhúng tay vào mọi chuyện trong phủ, thì vẫn nghe nói được khá nhiều chuyện; đương nhiên cũng biết chuyện về thân nương ngươi – Đường di nương. Ngươi nghĩ năm đó nương ngươi bị thất sủng, thực sự là vì lén tư tình với người khác sau lưng Ninh Như Hải ư? Nếu ngươi nghĩ nương ngươi không làm, vậy thì người luôn mồm hắt nước bẩn lên người bà là từ đâu ra?" "Còn một chuyện ngươi vẫn không biết, mà ta cũng chỉ nghe nương ta nói thôi. Đó là – ngay sau khi vào phủ, khi vẫn chưa có ngươi, Đường di nương đã từng bị bệnh nguy kịch. Vài đại phu đều không tìm ra được nguyên do, suýt nữa bà đã mất mạng." "Có chuyện đó sao!" Ninh Uyên cả kinh: "Sao ta chưa từng nghe nương nói tới!" Ninh Mạt nhìn y: "Lúc đó nương ngươi đã ốm đến độ thần trí không rõ, đương nhiên sẽ không có ấn tượng gì. Mà cuối cùng bà lại chuyển nguy thành an, nên hẳn là thấy đó chỉ là chuyện cũ, không có gì đáng nhắc tới." "Sao lại như vậy..." Ninh Uyên thấp thỏm lặp lại. Đường thị và Hinh Nhi là những người thân duy nhất của y; dù y biết cuối cùng nương vẫn bình an vô sự, thì vẫn thực sự sợ hãi. "Lúc đó, trong phủ đã bắt đầu chuẩn bị hậu sự cho Đường di nương rồi. Thế nào mà bà ấy lại phúc lớn mạng lớn, nằm trên giường thêm hai ba ngày nữa là tự khỏi bệnh, như một kỳ tích vậy." Ninh Uyên ngạc nhiên: "Ý ngươi là... nương tự nhiên khỏi? Không cần thuốc thang gì hết?" "Phải." Ninh Mạt gật đầu: "Khi đó nương ngươi vẫn được sủng ái; bà tự dưng khỏi thì trong phủ chỉ mải ăn mừng, chứ không ai để ý đến vì sao lại có "phép màu" này cả. Chỉ có nương ta âm thầm điều tra, cuối cùng tìm ra được Tuyết Tằm lột hết tơ vẫn chưa tan hết trong bã của thuốc mà nương ngươi uống trước đó." Nghe đến đó, toàn thân Ninh Uyên run lên – y biết thứ đó là gì. Tuyết Tằm cực kỳ quý hiếm, vải dệt làm từ tơ nó nhả ra chính là Tuyết gấm – thứ có giá trị rất cao. Nhưng sau khi đã nhả hết tơ, thì Tuyết Tằm lại trở thành một loại hàn độc cực mạnh. Độc tính của nó rất kinh khủng, không thuốc nào chữa được, nên toàn Đại Chu đã cấm lưu hành nó. Nếu khi đó Đường thị thực sự trúng hàn độc.... không phải là chắc chắn sẽ chết sao? "Sau đó thì..." "Ta biết ngươi rất khó hiểu, thực ra, ngay cả nương ta sau khi tra được chuyện này cũng rất nghi ngờ. Nếu thực sự Đường di nương đã trúng hàn độc, thì sao có thể tự khỏi được? Mãi sau này khi đến cầu phúc ở chùa Linh Hư trên núi Ngọc Linh, nương ta vô tình hỏi Linh Hư tôn giả - phương trượng của chùa, thì mới được giải đáp xác đáng. Ông ấy nói – vạn vật trong thiên hạ đều tương sinh tương khắc. Tuy hàn độc mạnh thật, lại khó bị tra ra; nhưng máu của nữ nhân có thai lại là thứ ấm áp nhất trên đời, có thể trung hòa mọi lại hàn độc. Vì khi ấy nương ngươi vừa khéo có ngươi, nên mới được trời cao ban phúc, hóa nguy thành an." Khi bàn tay đặt trên đầu gối của Ninh Uyên bắt đầu thả lỏng, thì y mới nhận ra – lòng bàn tay mình đã đẫm mồ hôi. Y nhớ tới mấy gốc Tiên Hạc thảo trong Tương Liên viện*. Y cứ ngỡ chúng do Liễu thị bày ra, nhưng như thế lại không hợp lắm với tính cách của ả.... Y cũng từng nghi ngờ Đại phu nhân, nhưng bà ta luôn xử sự khiêm tốn, chưa hề chủ động hại bọn họ, nên y cũng tưởng hai bên "không đụng chạm gì đến nhau" thôi. Nhưng bây giờ nghe Ninh Mạt nói... chẳng lẽ tất cả những chuyện hiểm độc đó, đều liên quan đến Đại phu nhân ư? *xem lại chương 003. "Chuyện ta vừa nói, ngươi có thể về hỏi Đường di nương để xác thực. Mà ta cũng không ngại nói thẳng cho ngươi biết – đích mẫu của chúng ta rất giỏi diễn hình tượng hiền thê lương mẫu, cao quý ung dung đấy. Thực tế lòng dạ bà ta rất độc ác, lại cực kỳ kín đáo, làm gì cũng thu dọn sạch sẽ, không để ai tìm được nhược điểm của mình. Ngươi trở mặt với Tam phu nhân vì ả ta ác độc, nhưng vẫn là ác ra mặt thôi, ngươi nhìn thấu ả ta rồi thì vẫn tìm được cách phòng bị. Nhưng Đại phu nhân thì khác – để nhìn rõ được cái nham hiểm ẩn sau nụ cười của bà ta, thì nhất định phải trả giá bằng xương máu. Mà cái giá này... chính là ca ca của ta – Ninh Điền." Nói đến đây, ánh mắt Ninh Mạt trở nên xa xăm, như thể đang nhớ về chuyện xưa cũ: "Mọi người luôn nghĩ cái chết của ca ca ta là ngoài ý muốn, do vô ý trượt chân rơi xuống nước. Nhưng nương ta lại biết – rõ ràng là huynh ấy biết bơi, sao có thể chết đuối được? Mà còn chết ở ao nhỏ gần chỗ Đại phu nhân? Cái chết của huynh ấy làm nương ta bị sốc rất mạnh. Tuy bà ấy tìm được rất nhiều dấu hiệu nhắm vào Đại phu nhân, nhưng lại không có chứng cứ rõ ràng, nên không thể vạch mặt bà ta được. Nuôi ta như một nữ nhi cũng là một cách để nương bảo vệ ta – bà ấy không muốn ta giẫm vào vết xe đổ của ca ca. Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghi ngờ - vì sao Ninh Như Hải có rất nhiều nữ nhi nhưng chỉ có hai thứ tử ư? Trước giờ có đầy di nương sinh nhi tử cho gã, nhưng đều không sống lâu được. Một là đột nhiên nhiễm bệnh rồi chết yểu, hai là không được sinh ra luôn – mẹ bị sảy thai rồi cả hai cùng chết. Chẳng qua lúc đó bà ta làm quá đáng quá, bị lão phu nhân nghi ngờ, đành phải thu tay lại; nên ngươi với Ninh Tương mới sống được đến giờ thôi." Ninh Uyên khẽ nhắm mắt lại. Y không ngốc, nên đã từng có suy đoán này. Nhưng y thấy ý nghĩ này thật quá đáng sợ - một người ác đến độ không thể tha cho một đứa bé, mà lại có thể ra vẻ hiền thê lương mẫu dịu dàng đoan trang hàng ngày... Đó, có còn là người chăng? "Đến vấn đề thứ hai và thứ ba. Ngươi nên hiểu rằng – có một minh hữu cùng chiến đấu sẽ tốt hơn một mình chiến đấu nhiều. Nếu Đại phu nhân đã từng làm được những chuyện kia, thì bà ta hoàn toàn có thể làm lại. Có những chuyện mà không thể chuyển nguy thành an chỉ nhờ cái miệng dẻo được đâu. Mà ta, thì chưa từng nghĩ là sẽ lấy gì từ ngươi cả. Mục đích của ta chỉ có một – báo thù." Nói xong một tràng, Ninh Mạt im lặng, chờ một câu trả lời thuyết phục từ Ninh Uyên. Y đang thầm xác nhận độ chân thực trong lời nói của hắn – dù sao thì đây vẫn là lời từ một phía. Nhưng dù còn nghi ngờ, thì tiềm thức y đã bắt đầu tin tưởng Ninh Mạt. Không chỉ vì hắn từng giúp y, mà còn vì nương hắn – Triệu thị - đã nói đỡ cho nương y vào lúc nương y bị vu hãm, không thể biện hộ nhất; tránh cho nương y khỏi kiếp bị thả trôi sông. Vậy cũng coi như... Triệu thị đã cứu mạng nương nhỉ? Đường thị chưa trả phần ân tình này, nhưng y là nhi tử của bà, trả nợ thay bà là nghĩa vụ của y. "Cứ coi như ngươi nói thật." Ninh Uyên từ từ hít sâu một hơi: "Ta tin ngươi. Nhưng có một chuyện ta không hiểu – nếu ngươi đã có ý định liên minh với ta rồi, thì sao lại đối nghịch với ta?" Ninh Mạt hiểu ngay ý y là gì, cũng không giả bộ ngu: "Ngươi nói chuyện của Ninh Bình Nhi và Lỗ Bình ư?" Ninh Uyên gật đầu: "Ta không biết vì sao ngươi lại biết kế hoạch của ta, nhưng vì ngươi mà nó đã đổ bể. Nếu ngươi muốn kết minh với ta, thì phải cho ta một câu trả lời hợp lý đã." "Từ khi thấy ngươi ngồi xuống cạnh Lỗ Bình ở xuân yến, là ta đã đoán được ngươi định làm gì rồi." Ninh Mạt nâng ly trà lên, nhấp một ngụm: "Ai cũng biết – muội muội Hinh Nhi của ngươi đã bị hứa gả cho Lỗ Bình. Để cứu muội muội, đương nhiên ngươi sẽ tìm một người thay thế cho con bé. Nhìn khắp Ninh phủ, chỉ có kẻ luôn đối đầu với người – Ninh Bình Nhi – là người thích hợp nhất... Nên ta mới quyết định tặng lễ gặp mặt cho ngươi. Chẳng lẽ ngươi nghĩ vụ Ninh Bình Nhi bị rơi váy trên đại điện là ngoài ý muốn thật ư?" Ninh Uyên sửng sốt: "Là ngươi làm à?" "Không phải ta, nhưng có người thay ta làm." Ninh Mạt bí hiểm nói: "Lỗ Bình vốn háo sắc, chỉ cần hắn để ý đến Ninh Bình Nhi rồi về nói với Ôn Túc hầu, thì lão già cưng con đó nhất định sẽ cưới Ninh Bình Nhi về cho hắn, rồi muội muội ngươi sẽ an toàn. Lúc đầu ta chỉ nghĩ thế thôi, nhưng không ngờ ngươi lại "thẳng thắn" quá, sắp xếp để họ gạo nấu thành cơm luôn!" "Vì chuyện này liên quan đến Hinh Nhi, nên ta sẽ không để biến cố nào có cơ hội phát sinh." Ninh Uyên lạnh lùng đáp: "Làm gì cũng phải làm cho đảm bảo tuyệt đối. Nếu Ninh Bình Nhi đã thất thân với Lỗ Bình, rồi lại bị Đại phu nhân bắt gặp; thì chuyện cưới gả giữa hai người họ sẽ chắc chắn hơn. Nhưng ta không hiểu, vì sao ngươi phải ngăn?" "Ta ngăn Đại phu nhân không đến đó là chuyện tốt đấy, nếu không... Ngươi nghĩ sau khi thấy cảnh dâʍ ɭσạи giữa hai người kia rồi, Đại phu nhân sẽ gả Ninh Bình Nhi cho Lỗ Bình như ngươi mong muốn ư?" Ninh Mạt đáp. "Chuyện này...." Ninh Uyên hơi do dự. Trước đây, y không hiểu biết nhiều về vị đích mẫu này, nên không nghĩ đến bước đó. Nhưng theo Ninh Mạt nói thì... "Bà ta sẽ không chút do dự đổ lên đầu Ninh Bình Nhi tội không tuân thủ nữ tắc, đẩy nàng ta đến cảnh tuyệt đối phải chết; rồi tìm cớ dẫn lửa đến người ngươi. Cộng thêm việc kẻ dẫn Ninh Bình Nhi đi là Bạch Đàn – nha đầu của ngươi nữa... Đến lúc đó, Tam phu nhân sẽ phát rồ lên vì mất đi nữ nhi bảo bối, lại không thể làm gì Đại phu nhân; nên sẽ trút giận hết lên ba mẫu tử ngươi. Mà cuối cùng, Hinh Nhi vẫn sẽ bị gả đến Ôn Túc hầu phủ." Lời Ninh Mạt nói làm Ninh Uyên bừng tỉnh, cả người run lên. Phải rồi - y đã tính toán đủ bề, nhưng vẫn chưa tính đến Đại phu nhân. Trước giờ y chỉ nghĩ bà ta là kẻ ham hư vinh, giờ xem ra... là y nghĩ chưa thấu đáo rồi. "Đại phu nhân giỏi nhất là tọa sơn quan hổ đấu*. Phàm là chuyện có thể làm ngư ông đắc lợi, thì bà ta đều không bỏ qua. Bây giờ Ninh phủ chỉ có hai thứ tử; nên dù là ngươi hại Tam phu nhân hay Tam phu nhân hại ngươi, thì đều là chuyện cực kỳ có lợi cho bà ta và Ninh Trạm. Đêm trừ tịch đó bà ta cứu Ninh Bình Nhi cũng là vì vậy – trước khi ngươi hoặc Ninh Tương chết, thì Ninh Bình Nhi vẫn còn có tác dụng." *tọa sơn quan hổ đấu (坐山观虎斗): ngồi trên núi nhìn (hai) hổ đánh nhau, chúng đánh xong, mệt rồi thì đến lượt mình ra hưởng lợi. Ẩn dụ: mượn sức người khác để hoàn thành việc của mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]