Chương trước
Chương sau
Thấy Ninh Bình Nhi đã thay xong một bộ quần áo rực rỡ, chuẩn bị ra cửa đến nơi, Xuân Lan nôn nóng đến phát khóc. Nàng đang định bất chấp hết mà nói thẳng mệnh lệnh của Đại phu nhân ra thì đột nhiên --- có người gõ cửa.
Bị Ninh Bình Nhi liếc sang, Xuân Lan đành ngoan ngoãn đi mở cửa. Người ngoài cửa là một tiểu công công mặc trang phục thái giám, cúi đầu nhỏ giọng nói với Xuân Lan: "Nô tài tới truyền lời của Tứ điện hạ - Tứ điện hạ muốn mời Bình Nhi tiểu thư đến Trúc Thủy tạ để cùng đàm đạo."
Xuân Lan chưa kịp phản ứng thì Ninh Bình Nhi đã lao ra, mừng rỡ hỏi lại công công: "Ngươi nói Tứ điện hạ muốn gặp ta?"
Công công nọ gật đầu: "Vâng. Điện hạ còn nói, nếu tiểu thư không muốn đi thì cũng không sao..."
"Muốn, đương nhiên ta muốn chứ!" Hai mắt Ninh Bình Nhi tỏa sáng, chỉ một lòng muốn thấy dung nhan tuấn mỹ của Tư Không Húc lần nữa, nào nhận ra được là vị công công này có vẻ hơi... kỳ lạ: "Phiền ngươi mau về bẩm với Tứ điện hạ, là ta đến ngay đây!"
Công công nhận lệnh, cúi người chào rồi lập tức rời đi.
Ninh Bình Nhi nóng ruột vô cùng, quay lại bảo Xuân Lan: "Ngươi canh chừng ngoài cửa, nếu chút nữa Đại phu nhân đến hỏi thì bảo là ta ngủ rồi, cấm nói thêm gì nữa, hiểu chưa?" Hẳn là tự nàng cũng biết – một nữ nhi đi gặp riêng một nam tử là chuyện không vẻ vang gì, dù đối phương có là Hoàng tử điện hạ đi chăng nữa.
Xuân Lan hít một hơi thật sâu. Với nàng, tiểu thư đi đâu cũng được, miễn là đừng đến đại hội Hỏa Vũ để Đại phu nhân trông thấy! Thấy mình có thể thoát khỏi liên can, sao nàng còn tâm trí để khuyên tiểu thư được nữa, lập tức đồng ý.
---
Đi xa thật xa khỏi lầu của Ninh Bình Nhi rồi, thái giam truyền lệnh nọ mới nhìn xung quanh, không thấy ai thì vội lẩn vào một con đường nhỏ, đi vòng vèo một lúc, mãi mới đến một hồ nước phủ đầy lá sen.
Bên hồ đã đứng một thiếu niên tuấn tú mặc áo trắng tự bao giờ. Tiểu thái giám đến bên thiếu niên nọ, thở mạnh một hơi, ngẩng lên nói: "Thiếu gia à, sau này đừng để em làm chuyện thế này nữa! Vừa nãy em chỉ lo bị lộ, sợ đến độ cả người đẫm mồ hôi này!"
Thái giám ngẩng lên, lộ ra một khuôn mặt thanh tú đáng yêu – là muội muội trong đôi tỷ muội Bạch thị, Bạch Mai.
Ninh Uyên nghiêng sang nhìn nàng, cười nói: "Vì em toàn ở trong Trúc Tuyên đường, chẳng mấy khi ra ngoài, hẳn là bọn họ không nhận ra em được, nên ta mới phái em đi đấy. Nếu đổi lại là Bạch Đàn hay Chu Thạch... chắc chắn sẽ có chỗ sơ hở."
Bạch Mai cởi mạnh bộ quần áo thái giám ra, lộ ra bộ váy bên trong. Rồi nàng bước vào bụi cỏ, đắp bộ đồ nọ lên người tiểu thái giám đang bị lột đồ trói gô trong đó. Nàng nghĩ thầm – thiếu gia nhà mình đúng là lợi hại quá chứ, tát một cái đã làm người ta bất tỉnh đến giờ! Không biết lúc tỉnh lại, thấy quần áo trên người xốc xếch, tiểu thái giám này sẽ cảm thấy sao đây....
"Em về trước đi, chú ý đừng để ai phát hiện." Ninh Uyên dặn dò Bạch Mai.
Bạch Mai vâng lời rời đi. Mình Ninh Uyên đứng bên hồ sen một chốc, rồi men theo bờ hồ bước đi.
Thông với hồ là một con sông nhỏ, nước rất trong. Nước sông được dẫn vào từ kênh đào ngoài hành cung, đi qua mọi hồ lớn nhỏ trong đây rồi lại dẫn trở về kênh đào. Làm vậy vừa có thể duy trì nguồn cung cấp nước trong hành cung; vừa có thể làm đẹp mỹ quan; lại vừa đỡ phải đổi nước nhiều lần cho phiền phức – vì đây là dòng nước lưu động. Thật đúng là... một mũi tên trúng ba con chim.
Đi dọc theo bờ sông một đoạn, Ninh Uyên vẫn chưa gặp ai. Bây giờ phần lớn đều đang đợi xem đại hội Hỏa Vũ, chắc cũng không rảnh rang mà đi lung tung đến nơi này. Gạt mấy nhánh cây cản đường ra, y có thể thấy một thủy ta hai tầng cách đó không xa.
Thủy tạ được xây theo phong cách lịch sự tao nhã, đối diện là nước non bao la. Tầng hai gần như không có tường, chỉ có một cột trụ và rất nhiều rèm che lớn bằng lụa mỏng. Làm vậy sẽ mát mẻ hơn vào mùa hè, hơn nữa nếu gặp ngày có gió, thì vải lụa sẽ dập dờn bay lên, cộng thêm cảnh cây xanh nước biếc xung quanh, trông khá là có cảm giác.
Tư Không Húc sợ nóng, nên sau khi đến hành cung Giang Châu, gã đã đặc biệt phái người xây nên nơi này, Mặt khác, gã cũng thích làm mấy chuyện vui vẻ ở nơi lụa bay phấp phới như ẩn như hiện này nữa. Dù thoạt trông gã không phải người hoang dâm, nhưng lại rất chú trọng hưởng thụ trong chuyện giường chiếu. Dầu Hải Mã trong Sơn Hải điện lần trước chỉ là một trong số vô vàn "dụng cụ mua vui" của gã thôi; nên trong tòa thủy tạ này không chỉ có giường, mà còn cất sẵn mấy thứ đồ chơi nữa.
Chính vì thế, Ninh Uyên mới chọn chỗ này để Lỗ Bình và Ninh Bình Nhi cùng làm chuyện tốt kia, nhất định sẽ làm họ tận hứng mới về!
Chẳng qua, khi nhìn tòa thủy tạ nọ, y lại vô thức nhớ lại chuyện xưa. Nếu y không vô tình thấy Tư Không Húc và nam kỹ làʍ ŧìиɦ ở đây, thì y cũng không ngờ --- hai nam nhân lại có thể làm chuyện đó. Y cũng sẽ không biết hai nam nhân lại có thể yêu nhau, cũng không biết... những rung động tận đáy lòng mình dành cho Tư Không Húc, lại được gọi là ái tình.
Giờ y mới nhận ra – tất cả những chuyện hoang đường trước đó, đều xuất phát từ việc y có mắt như mù. Thực ra y đã có rất nhiều cơ hội để nhìn thấu được bản chất của Tư Không Húc, nhưng y vẫn chần chừ không thừa nhận, chỉ vì đã bị chữ "tình" che mắt. Do dự mãi như thế, đến khi... y phải trả giá bằng cả mạng sống của mình.
Nhưng chậm vẫn hơn không. Tình yêu đã làm y ngã xuống không đứng lên nổi, vậy thì ở kiếp này, y sẽ không yêu nữa. Làm một người lạnh lùng vô tình mới có thể bảo vệ bản thân tốt hơn – đây là chân lý mà y đã ngộ ra được.
Bỗng nhiên vang tới một tiếng tiêu, vừa trầm thấp vừa trong vắt, giai điệu thuần khiết và mềm mại, hẳn là kỹ thuật của người thổi tiêu rất cao siêu. Nhưng nghe hướng âm thanh truyền tới... là ở trong thủy tạ?
Sao giờ này lại có người ở đó?
Ninh Uyên hơi căng thẳng. Ninh Bình Nhi sắp đến rồi, nếu bây giờ trong thủy tạ có người, thì mưu tính lần này của y sẽ đổ vỡ hết. Mắt y lạnh xuống, nhanh chóng bước vào thủy tạ.
Vén một lớp lụa mỏng lên, lần theo tiếng động, Ninh Uyên bước thẳng lên tầng hai. Nhưng trong nháy mắt y đẩy cửa ra, tiếng tiêu lại biến mất --- giữa căn phòng rộng lớn chỉ có độc một cái giường gỗ khắc hoa ở giữa, còn đâu chẳng thấy bóng người nào.
"Ai đang ở đây?" Y nghi ngờ nhìn bốn phía xung quanh, rồi đi ra hành lang nhìn.
Đúng lúc này, đột nhiên y nghe được tiếng xé gió sau tai. Chưa quay lại y đã biết – người sau lưng y nhất định là một cao thủ! Thắt lưng y lập tức gập xuống, liền thấy một người áo đen đang lướt qua cổ mình, tốc độ cực nhanh!
Người áo đen tập kích không thành, khẽ "a" một tiếng, hẳn là không ngờ Ninh Uyên có thể né tránh. Hắn đạp mấy bước trên không, chân phải chống lên tường đối diện, cổ chân khẽ xoay một cái, quay lại hướng thẳng về Ninh Uyên! Động tác của hắn liền mạch dứt khoát, nhanh như sét đánh, không cho y một cơ hội thở dốc nào!
Y vẫn giữ nguyên động tác khom lưng, thấy người áo đen lại xông tới nữa thì khẽ quát, hai tay chống xuống đất, thuận thế lộn lên phía trước, đá thẳng về phía người áo đen.
"Đá tốt lắm." Thấy Ninh Uyên không né mà phản công lại, người áo đen bật cười ha hả. Hắn dễ dàng cản được liên hoàn cước của y giữa không trung, rồi canh đúng thời cơ lấy ra một cây tiêu sắt, nhẹ nhàng gõ xuống một nơi ở cổ chân y.
Lực gõ của người áo đen không mạnh, nhưng toàn thân Ninh Uyên lại run lên. Cảm tưởng như cây tiêu nọ đã rót một đạo chân khí mạnh mẽ vào người y, làm vòng tròn chân khí trong người y lập tức tán loạn. Chân khí chảy ngược làm kinh mạch y đau đớn cực độ, khó mà đứng vững được nữa, cả người cứng đờ ngã xuống đất.
Người áo đen thì lộn thêm một vòng, rồi vững vàng đáp xuống cạnh Ninh Uyên. Động tác của hắn cực kỳ nhẹ nhàng, thậm chí còn không tạo ra tiếng động nào, dù đang ở trên sàn gỗ.
"Thân thủ của Ninh công tử khá lắm!" Hô Diên Nguyên Thần xoay xoay cây tiêu sắt trong tay rồi nhét về thắt lưng, cười nói: "Lúc ta bằng tuổi ngươi, cũng không phản ứng nhanh bằng ngươi đâu!"
Ninh Uyên nằm bệt trên đất, căm tức trừng Hô Diên Nguyên Thần, mặt mũi trắng bệch, không nói được gì, không đứng lên nổi.
Nhận ra có gì đó không ổn, Hô Diên Nguyên Thần cau mày: "Ninh công tử?"
Y chưa kịp đáp thì hắn đã ngồi thẳng xuống, cầm cổ tay y lên.
Bất kỳ ai từng tu tập nội công đều có thể nhận ra – chân khí trong cơ thể Ninh Uyên đang cực kỳ hỗn loạn. Dù Hô Diên Nguyên Thần đã khống chế lực đạo rồi, nên hắn không hiểu sao y lại thành ra thế này, nhưng hắn cũng không kịp nghi ngỡ nữa. Vội đỡ y lên, một tay hắn đỡ vai y, một tay đặt lên lưng y, truyền một luồng nội lực hùng hậu vào đại huyệt trên lưng đối phương, cố gắng thu gom lại nội lực đang tứ tán của y.
"Đừng... Đừng... ở đây..." Kinh lạc Ninh Uyên đau đớn cùng cực, đau đến mức y không thể di chuyển nổi. Nhưng may là đầu óc y vẫn tỉnh táo, biết Hô Diên Nguyên Thần đang định chữa thương cho mình ở ngay đây, nhưng ở đây sắp...!
Quả nhiên, y vừa dứt lời thì Hô Diên Nguyên Thần cũng nghe thấy tiếng bước chân lạch cạch trên thang gỗ - có người sắp lên đây!
Hắn quyết định rất nhanh, bế ngang y nhảy thẳng lên xà nhà.
Lúc này Ninh Uyên mới hiểu --- vì sao lúc y mới vào lại không thấy ai.
Vì tầng hai của thủy tạ không có tường, cột trụ cũng ít, nên để đảm bảo cấu trúc và độ an toàn, kiến trúc sư sẽ dùng xà nhà rất lớn – có thể coi là cái xà này đã chống đỡ toàn bộ tầng hai. Cũng vì nó rất lớn, nên một nam nhân có thể trốn trên đó mà không ai phát hiện ra được.
Hô Diên Nguyên Thần vừa mới ôm Ninh Uyên ngồi ổn định trên xà nhà xong, thì cửa phòng bên dưới cũng cót két mở ra --- Ninh Bình Nhi váy áo rực rỡ bước vào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.