Yến tiệc tổ chức ở Hành cung đương nhiên là thịnh soạn hơn tiệc rượu buổi trưa trên thuyền nhiều. Vì hành cung gần núi, nên trừ vài món ăn bình thường ra, thì có rất nhiều sản vật mới mẻ dân dã. Đặc biệt là con tê tê đặt trước mặt Tư Không Việt kia – ngay cả ở Hoa Kinh thì thứ này cũng là đồ hiếm. Tư Không Việt thèm đến nhỏ giãi, uống nhiều hơn bình thường mấy chén rượu.
Tư Không Húc đứng dậy, kính rượu với Tư Không Việt: "Biết hôm nay hoàng huynh sẽ tới, hoàng đệ liền đặc biệt mời mấy vị đầu bếp nổi tiếng trong thành Giang Châu đến đây, mong là làm hoàng huynh vui vẻ."
"Thường thôi thường thôi." Tư Không Việt bỏ một miếng thịt tê tê vào miệng, không hề có ý đáp lại gã, chỉ nói: "Hoàng đệ khách sáo quá rồi. Chỉ cần ngươi có lòng phụng dưỡng, về kinh rồi vi huynh sẽ nói tốt vài câu cho ngươi trước mặt phụ hoàng, để ngươi sớm được đi khỏi cái nơi chim không buồn ị này."
Bị công khai chế nhạo như thế, nhưng Tư Không Húc cũng không tỏ ra xấu hổ gì. Gã chỉ cười cười, thản nhiên đặt chén rượu xuống, vô thức nhìn sang thiếu niên áo trắng ngồi ở ngoài cùng kia.
Từ khi bắt đầu, Tư Không Húc vẫn cảm thấy hẳn là mình có quen biết thiếu niên đó. Nhưng sau khi quan sát hồi lâu, hắn lại khẳng định - chắc chắn là hai người chưa gặp nhau bao giờ. Thế thì cảm giác quen thuộc này... là từ đâu ra?
Cảm thấy có người đang dò xét nhìn mình, Ninh Uyên ngẩng lên... mỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tu-quy-lai/1135091/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.