Yến tiệc tổ chức ở Hành cung đương nhiên là thịnh soạn hơn tiệc rượu buổi trưa trên thuyền nhiều. Vì hành cung gần núi, nên trừ vài món ăn bình thường ra, thì có rất nhiều sản vật mới mẻ dân dã. Đặc biệt là con tê tê đặt trước mặt Tư Không Việt kia – ngay cả ở Hoa Kinh thì thứ này cũng là đồ hiếm. Tư Không Việt thèm đến nhỏ giãi, uống nhiều hơn bình thường mấy chén rượu. Tư Không Húc đứng dậy, kính rượu với Tư Không Việt: "Biết hôm nay hoàng huynh sẽ tới, hoàng đệ liền đặc biệt mời mấy vị đầu bếp nổi tiếng trong thành Giang Châu đến đây, mong là làm hoàng huynh vui vẻ." "Thường thôi thường thôi." Tư Không Việt bỏ một miếng thịt tê tê vào miệng, không hề có ý đáp lại gã, chỉ nói: "Hoàng đệ khách sáo quá rồi. Chỉ cần ngươi có lòng phụng dưỡng, về kinh rồi vi huynh sẽ nói tốt vài câu cho ngươi trước mặt phụ hoàng, để ngươi sớm được đi khỏi cái nơi chim không buồn ị này." Bị công khai chế nhạo như thế, nhưng Tư Không Húc cũng không tỏ ra xấu hổ gì. Gã chỉ cười cười, thản nhiên đặt chén rượu xuống, vô thức nhìn sang thiếu niên áo trắng ngồi ở ngoài cùng kia. Từ khi bắt đầu, Tư Không Húc vẫn cảm thấy hẳn là mình có quen biết thiếu niên đó. Nhưng sau khi quan sát hồi lâu, hắn lại khẳng định - chắc chắn là hai người chưa gặp nhau bao giờ. Thế thì cảm giác quen thuộc này... là từ đâu ra? Cảm thấy có người đang dò xét nhìn mình, Ninh Uyên ngẩng lên... mỉm cười với gã. Đột nhiên gã thấy hơi căng thẳng. Rõ ràng thiếu niên kia đang cười rất hòa nhã, nhưng sao... gã lại lạnh toát cả sống lưng? Lúc này, tiếng đàn sáo đột nhiên vang lên. Vũ nữ đã tập luyện trước nương theo tiếng nhạc mà vào, xếp thành hình hoa sen ở trung tâm vườn Bách Xuân, mỗi người cầm một cái đèn lồng, luân phiên khởi vũ. Ngay lúc xung quanh chìm đắm trong nhạc vũ linh đình, Ninh Uyên đột nhiên đứng dậy, bước ra chỗ tối trong vườn, chẳng mấy chốc là cả người đã bị nhấn chìm trong bóng đêm. Tư Không Húc nghĩ một chút, thấy Tư Không Việt đang thoải mái cười cười với hai vũ nữ thiếp thân, hoàn toàn không chú ý đến mình; nên cũng lặng lẽ đứng lên, theo đuôi Ninh Uyên. Trừ nơi tổ chức yến tiệc ra thì các nơi khác trong vườn không bố trí đèn lồng, nên cực kỳ tối. Thế mà Ninh Uyên lại như nhìn thấu được màn đêm, quen thuộc tránh đi từng cành cây, từng viên đá một, cuối cùng là vòng qua một hòn giả sơn, dừng lại trước một ao nhỏ lăn tăn gợn sóng. "Điện hạ đi theo tiểu nhân lâu như thế, là có việc muốn tìm tiểu nhân phải không?" Đứng trước ao nhỏ, y không quay lại, cao giọng nói. Sau hòn giả sơn vang lên tiếng bước chân sàn sạt, Tư Không Húc mỉm cười bước ra. Nơi này khá trống trải, ánh trăng sáng ngời chiếu xuống, làm khuôn mặt ôn nhuận như ngọc của gã càng thêm đẹp đẽ: "Ta chỉ định lặng lẽ đi theo, không ngờ lại bị công tử phát hiện rồi, thật mất mặt quá." "Tham kiến Tứ điện hạ." Ninh Uyên khẽ gật đầu, không hề có ý định hành lễ: "Tiểu nhân nhát gan lắm, trời sinh sợ nhất là bị đao lạnh đâm từ phía sau, nên đặc biệt mẫn cảm với tiếng động sau lưng. Vậy nên, phát hiện ra điện hạ là chuyện thường thôi." Tư Không Húc sửng sốt: "Ngươi từng bị người ám hại từ sau lưng rồi sao?" Y đáp: "Dù vẫn chưa bị, nhưng trên đời không thiếu những "cây đao" như thế. Có lòng phòng trước vẫn là hơn, điện hạ nghĩ phải không?" Gã bật cười: "Công tử đúng là kỳ tài, nói phải lắm. Trên đời đúng là không thiếu kẻ đâm sau lưng như vậy, ta cũng nên học chút bản lĩnh phòng bị chu đáo như công tử thì hơn." Dừng lại một lúc, gã lại nói: "Hình như đây là lần đầu ta gặp công tử? Vẫn chưa kịp thỉnh giáo đại danh công tử nữa." "Ninh Uyên." Ninh Uyên không giấu diếm, thoải mái báo ra tên của mình. "Ninh Uyên..." Tư Không Húc nhớ lại một lúc, vẫn phải thừa nhận rằng – đây là lần đầu tiên mình nghe đến nó. Nhưng quan lại mà có họ Ninh... với hiểu biết của gã về Giang Châu, thì chỉ có Võ An bá phủ Ninh Như Hải có họ như vậy. Chức quan của Ninh Như Hải không cao, chỉ là một kẻ giữ quân. Nhưng dù sao thì ông ta cũng là người có quân đội trong tay, thuộc nhóm người mà Tư Không Húc muốn thân cận. Nhưng Ninh Như Hải chỉ có ba nhi tử - đại nhi tử thì đột nhiên ngã bệnh nặng mấy năm trước, đã lâu không ra ngoài; nhị nhi tử Ninh Tương thì gần đây mới làm ra một trò hề, trời sinh nông nổi, là loại người mà Tư Không Húc ghét nhất, nên chưa từng để mắt đến. Nên nếu gã không nhầm... thì Ninh Uyên trước mắt gã đây, là tam nhi tử im hơi lặng tiếng đến độ ít người biết tên kia rồi. Nghe nói tam nhi tử của Ninh Như Hải là con của kỹ nữ, nên không được yêu thích trong Ninh phủ, cũng ít người từng thấy. Đoán được thân phận của Ninh Uyên rồi, Tư Không Húc hơi chùn bước – một thứ tử không có địa vị gì như thế, lại đèo bòng thêm một thân nương tiện tịch, sẽ chẳng trợ giúp gì được cho đại nghiệp của gã, không khéo còn trở thành gánh nặng. Thế mà nhìn y lại cao ngạo khí phách như vậy, làm gã cứ nghĩ y là quý công tử của một gia tộc lớn nào đó. Cộng thêm cảm giác quen thuộc không nói thành lời kia, nên gã mới len lén ra đây bắt chuyện, ai dè... là phí thời gian rồi. Nghĩ vậy, nhiệt tình trong lòng Tư Không Húc liền tiêu tan phân nửa. Đang định tìm cớ lui đi thì đột nghiên nghe Ninh Uyên nói: "Điện hạ nhìn kìa, hình như bên kia có chuyện rồi phải không?" Y ngẩng đầu, chỉ về xa xa hướng đối diện hồ nước. Trên mặt hồ không có cây cối hay kiến trúc nào che phủ, tầm nhìn sạch sẽ hoàn toàn; vừa lúc có thể thấy một tòa cung điện nguy nga hùng vĩ ở đằng xa. Mà ở góc cung điện... đang cuồn cuộn bốc lên từng cột khói đặc. "Chỗ đó là..." Mặt Tư Không Húc thốt nhiên trắng bệch. Đúng lúc đó, ở đối diện cũng thấp thoáng tiếng thái giám hô lên: "Không xong rồi! Mau lấy nước đến Sơn Hải điện!" Sơn Hải điện là tẩm điện của đế vương, có thể nói là kiến trúc quan trọng nhất trong cả hành cung này. Chưa nói đến có thể kịp tiếp nước đến đó không, mà chỉ nói tội Tư Không Húc không trông coi cẩn thận, là đã đủ để tống gã vào tù! Nhìn gò má cứng lên vì căng thẳng của gã, khóe miệng Ninh Uyên khẽ nhếch lên. Y tốn công dẫn Tư Không Húc đến đây, là để tận mắt chứng kiến vẻ mặt gã khi thấy phần đại lễ này của mình. Vẻ hốt hoảng của gã đúng là đẹp mắt lắm, nhưng cứ yên tâm, đây mới là phần nổi của tảng băng chìm thôi! Trò hay thực sự còn ở đằng sau kìa! Chuyện lấy nước đến Sơn Hải điện là chuyện lớn, chẳng mấy chốc mà đám Tư Không Việt đã biết tin. Cả bữa tiệc nháo nhào cả lên, đương nhiên là không thể tiếp tục nữa, liền nhất nhất kéo sang Sơn Hải điện xem sự tình thế nào. Vừa đến trước điện thì thấy một đám thái giám dẫn người cầm xô nước, đứng đờ đẫn một bên, mà đám khói nghìn nghịt kia đã hoàn toàn biến mất. Tư Không Việt lòng như lửa đốt, kéo một thái giám hỏi: "Không phải vừa hô loạn lên đi lấy nước sao? Sao giờ lại im re rồi? Chẳng lẽ đám cẩu nô tài các ngươi muốn lừa gạt bổn điện!" Thái giám đó run lên, răng run lập cập, quỳ xuống: "Xin điện hạ, điện hạ thứ tội! Phía đông bắc Sơn Hải điện đúng là có khói, nên chúng nô tài mới đi lấy nước, nhưng lúc mang nước đến nơi, thì nhận ra, nhận ra..." Tư Không Việt đạp một phát lên vai thái giám nọ: "Chết tiệt! Có gì nói mau đi, đừng có lề mề!" Thái giám bị hắn đạp ngã lệch sang bên, vội vàng quỳ lại, cắn răng nói: "Nhận ra đó là một đám lá cây không biết từ đâu ra, lá bây giờ là lá mới, đốt cháy rất to, nên mới có khói trông như hỏa hoạn.." "Phế vật! Dám kinh động bổn điện vì chuyện cỏn con đấy!" Nghe xong thì Tư Không Việt còn tức hơn! Hắn đang uống rượu đến là suиɠ sướиɠ, thì đột nhiên được tin Sơn Hải điện có hỏa hoạn, sợ đến độ mất sạch cả hứng, thậm chí rượu vào cũng hóa thành mồ hôi lạnh ra hết. Ai dè lại là hiểu lầm, hại hắn phải lo lắng một phen! Sao mà không tức được! Lại đạp cho thái giám thêm phát nữa, đá người ta văng xa cả trượng. Lần này, phải nửa ngày sau thái giám mới bò dậy được, không dám đứng ở đây nữa, khúm núm chạy đi. "Lấy nước đến chưa!" Lúc này thì Tư Không Húc và Ninh Uyên cũng chạy tới. Thấy Sơn Hải điện không bị hư hao gì, Tư Không Húc thoáng thở phào một hơi. Tư Không Việt liếc mắt nhìn gã, lạnh lùng bảo: "Tứ đệ, là nhờ công ngươi dạy dỗ tốt nô tài thôi. Một chút gió thổi cỏ lay cũng nói thành hỏa hoạn, hay là ngươi bày kế cho chúng, để chúng cố ý trêu đùa bổn điện?" "Hoành huynh hiểu lầm rồi. Là đám nô tài vô dụng, làm hoàng huynh nhọc lòng, hoàng đệ liền thay mặt chúng tạ lỗi với hoàng huynh." Tư Không Húc vội vàng chắp tay, làm đại lễ với Tư Không Việt: "Sau này nhất định hoàng đệ sẽ răn dạy chúng thật cẩn thận, tuyệt không để hoàng huynh bị mất hứng nữa." Tư Không Việt hừ hừ hai tiếng, phất tay một cái, đang định đi về thì chợt nghe thấy một thanh âm: "Sơn Hải điện là tẩm điện của hoàng thượng, không thể qua loa được. Tiểu nhân cảm thấy, để đảm bảo ổn thỏa mọi chuyện, không bằng Đại điện hạ cứ vào trong kiểm tra một phen đi." Mọi người đồng loạt quay về hướng phát ra âm thanh, liền thấy Ninh Uyên yên lặng đứng đó. "Sao lại có sai lầm gì trong điện được." Tư Không Húc biến sắc, nhìn sang Ninh Uyên: "Bọn nô tài đã nói, chỉ là chút lá cây thôi. Bên trong Sơn Hải điện được làm bằng gỗ cứng, nên dù bên ngoài có hỏa hoạn thật, thì bên trong cũng không bị hư hại gì." "Tiểu nhân đã nói rồi, chỉ là để đảm bảo vạn sự đều an thôi." Ninh Uyên cúi đầu đáp: "Tiểu nhân tin là, Tứ điện hạ cũng không muốn xảy ra bất trắc gì ở trong điện. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất*; ngộ nhỡ thực sự có nơi nào bị cháy hỏng thì sao? Nếu chư vị Hoàng thất đến đây rồi mới phát hiện ra, thì không chỉ có Tứ điện hạ ngài, mà cả Đại điện hạ cũng sẽ khó xử. Tiểu nhân tin là Tứ điện hạ sẽ không mạo hiểm như thế, phải không?" * không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất (不怕一万就怕万一): không lo chuyện gì lớn, chỉ lo có điều không may bất ngờ xảy ra. "Ngươi..." Tư Không Húc đang định đáp lại thì Tư Không Việt đã xen ngang: "Ninh công tử nói rất đúng. Nếu có chuyện gì xảy ra thật, tự ngươi gặp họa thì không sao, nhưng bổn điện thì không muốn chịu tội thay ngươi đâu! Người đâu, mở cửa ra cho bổn điện!" Tư Không Việt đã ra lệnh thì thái giám canh cửa không dám không nghe theo, vội vàng đẩy cửa sơn đỏ ra. Hắn ngẩng đầu bước tới, dẫn đầu đoàn người bước vào trong điện. Đám quý công tử bên ngoài nhìn nhau một chút – nếu đã cất công tới đây xem trò vui, thì không có lý do gì mà họ không vào hóng tiếp cả. Nghĩ vậy, đám người cũng nối đuôi nhau mà vào. Sắc mặt Tư Không Húc thoắt trắng thoắt đỏ, không khỏi liếc sang Ninh Uyên, nét âm u lạnh lẽo xẹt qua trong mắt. Đồ đạc trong Sơn Hải điện đều là vàng lóng lánh, từ long sàng, giá cắm nến đến đèn lồng, tất thảy đều hết sức xa hoa. Ngay cả áo ngủ bằng gấm trên long sàng cũng được tỉ mỉ thêu bằng kim tuyến, thể hiện uy quyền tuyệt đối của Hoàng gia, tôn quý tột bậc. "Hoàng huynh cũng thấy đấy, rõ ràng là trong đây không có vấn đề gì." Tư Không Húc hơi gấp ngáp ngắt ngang Tư Không Việt đang đánh gia xung quanh, lòng chỉ muốn hắn mau mau ra khỏi đây: "Trong dạ tiệc còn nhiều món chưa trình lên lắm, sợ là hoàng huynh về trễ, chúng sẽ nguội mất." Khó mà gã không vội vàng được. Tuy Sơn Hải điện là tẩm điện của đế vương, nhưng từ khi đến Giang Châu tới giờ, Tư Không Húc vẫn mạo hiểm ngủ ở đây, không chút kiêng kị. Thứ nhất là vì, hạ nhân ở đây đều là thân tín của gã, nơi này lại cách xa Hoa Kinh, không sợ ai truyền tin tức đi cả. Thứ hai là vì, gã chỉ muốn hưởng thụ tâm lý an ủi một chút thôi, mượn nơi chuyên thuộc về đế vương này để thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ sâu trong nội tâm mình. Nếu để Tư Không Việt phát hiện ra dấu vết từng có người ở ở đây... Tội phạm thượng lớn bậc này, Tư Không Húc tuyệt đối không thể chịu nổi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]