Chương trước
Chương sau
"Mạt, Mạt Nhi tiểu thư..." Cảnh Dật nuốt nước bọt liên tục như phải tà, mắt trợn to, nhìn chằm chằm vào nữ nhân đang đến gần. Ninh Uyên cũng tò mò nhìn sang, quan sát thật kỹ vị tỷ tỷ mà mình mình chưa từng gặp.
Khi người đó đến gần rồi, y mới nhận ra --- đúng là dáng người nhị tỷ cao hơn hẳn nữ nhân bình thường thật, thậm chí còn cao hơn Cảnh Dật nửa cái đầu.
Trang phục nàng mặc rất tao nhã, một làn lụa mỏng phủ ngoài một thân gấm trắng, nơi sặc sỡ nhất cũng chỉ là mấy đóa bách hợp thêu bằng chỉ bạc nơi cổ tay áo; lúc đi đường tay áo lất phất bay, trông như tiên nữ trong tuyết vậy. Nàng không dùng trâm cài tóc, mái tóc dài đen bóng như tơ lụa để xõa sau lưng. Một lớp khăn mỏng che nửa khuôn mặt nàng, chỉ lộ ra đôi mắt phượng hẹp dài, khóe mắt còn tô điểm hình hoa mai. Từ cặp mắt đó có thể biết --- hẳn là gương mặt phía sau lớp khăn này phải nghiêng nước nghiêng thành lắm.
Ninh Mạt Nhi đang cầm một giỏ trúc, không dẫn nha hoàn đi theo. Đụng phải hai người họ, mắt phượng nàng khẽ chớp, nhìn sang Cảnh Dật, rồi liếc sang Ninh Uyên. Nàng khẽ nheo mắt, hình như là mỉm cười với y, nhưng không dừng chân lại; nhẹ nhàng bước qua họ, chỉ để lại một làn hương quế nhàn nhạt vấn vương.
Nhìn bóng lưng của nàng, bỗng dưng Ninh Uyên thấy là lạ.
"A, Mạt Nhi tiểu thư!" Đột nhiên Cảnh Dật giật nảy lên, dường như mới thoát ra khỏi ảo tưởng, nhìn dáo dác xung quanh: "Mạt Nhi tiểu thư đâu rồi? Trời ơi là trời, vừa mới đây thôi sao đã đi đâu mất?"
"Mạt Nhi tiểu thư của ngươi đã đi từ lâu rồi. Nhưng ta thấy tỷ ấy cười với ngươi đấy, chắc là ngươi mải thất thần nên không để ý đến người ta thôi." Ninh Uyên đùa đùa.
"Gì cơ!!" Cảnh Dật dậm chân cái bịch: "Mạt Nhi tiểu thư cười với ta? Ối dời đất ơi, sao ngươi không lay cho ta tỉnh lại! Chết rồi chết rồi, cơ hội làm quen tốt như thế mà lại lỡ mất! Có khi Mạt Nhi tiểu thư còn nghĩ là ta lạnh nhạt với nàng cũng nên! Uyên đệ à, ta phải làm sao bây giờ?"
"Ngươi thấy nên làm gì thì cứ làm đi. Giờ ta đói rồi, phải đi ăn đã." Y nhún nhún vai, tự thân đi trước.
"Ngươi...!" Cảnh Dật gọi với theo hai tiếng, không nhịn được mà ngoái lại phía sau. Cậu nghĩ bụng --- thôi thì đằng nào mình cũng ở đây vài ngày nữa, sớm muộn gì cũng gặp được, còn chuyện quan trọng nhất bây giờ là ăn uống trước đã. Thế nên cậu cũng nhấc vạt áo lên, chạy đuổi theo Ninh Uyên.
---
Ninh Mạt Nhi xách giỏ trúc đi loanh quanh trong hậu viện, rồi dừng lại ở một góc nhỏ hiếm người đến.
Thường thì rất ít người qua lại đình viện này. Ở nơi chỉ rộng có mấy thước vuông này không có cây cỏ gì, chỉ có độc một tiểu lâu nhỏ đứng trơ trọi ở đó.
Người canh giữ trước cửa viện là một gia đinh đã luống tuổi. Thấy Ninh Mạt Nhi đến, ông không lộ biểu cảm gì, chỉ hơi khom người xuống: "Mạt Nhi tiểu thư đến rồi sao? Nhị phu nhân không đến ạ?"
Nàng mở miệng đáp, giọng nói trong trẻo dịu dàng: "Nương bị cảm nên không ra ngoài được."
"Thì ra là thế. Vậy cũng tốt, sức khỏe mới là quan trọng nhất." Gia đinh nọ gật đầu: "Mạt Nhi tiểu thư mau vào đi. Nô tài đã chuẩn bị hết hương và nến rồi, giờ nô tài sẽ canh chừng ở ngoài, đảm bảo là không có ai quấy rầy Người đâu."
"Đa tạ Lưu thúc." Nàng nhún người thi lễ, vừa bước qua cửa viện thì chợt nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của nữ tử vang lên, và cả tiếng trượng gỗ đập xuống da thịt. Mắt phượng nàng chớp chớp, quay lại hỏi: "Lưu thúc à, vừa có chuyện gì vậy?"
"À, là Bình Nhi tiểu thư đang chịu hình đó." Lưu thúc – gia đinh trung niên kia – liền kể lại tóm tắt chuyện vừa xảy ra ở tiền sảnh cho nàng: "Đại khái là như thế, nhờ có đại phu nhân xin cho nên lão gia mới giảm nhẹ hình phạt, nhưng vẫn ban hai mươi trượng cho Bình Nhi tiểu thư."
Ông dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Người yên tâm đi, biết hôm nay Người đến nên nô tài đã bảo chúng dời nơi hành hình đi rồi, sẽ không có ai quấy rối Người đâu."
"Hóa ra là vậy. Lưu thúc có lòng rồi." Ninh Mạt Nhi lại nhún gối cảm ơn, rồi đi thẳng về tiểu lâu ở chính giữa đình viện. Trước cửa tiểu lâu treo một bảng hiệu ghi bốn chữ lớn "Từ đường Ninh gia". Không hề để tâm đến tiếng la thảm thiết đó, nàng đẩy cửa ra, châm một cây nến ở tiền sảnh rồi bưng một cây nến khác, từ từ đi lên tầng hai.
Tầng hai không rộng như tầng một. Chính giữa là một cái bệ thật lớn, bày rất nhiều bài vị từ cao đến thấp. Nàng đi thẳng đến một bài vị nhỏ đặt ở tít ngoài rìa bệ, lau sạch nó, đốt hương châm đèn, lấy hai món mặn ba món chay từ giỏ trúc ra bày trước bài vị. Rồi nàng vén váy quỳ xuống, ngón tay thon dài trắng nõn như bạch ngọc chắp trước ngực: "Ca ca, hôm nay là đêm ba mươi. Mẫu thân bị bệnh nên không đến được, chỉ có mình đệ đệ đến ăn mừng năm mới với ca ca đây." Rồi dập đầu ba cái.
Nếu Lưu thúc đang ở trong phòng thì nhất định sẽ kinh ngạc – không chỉ vì Ninh Mạt Nhi xưng là đệ đệ với bài vị, mà còn vì giọng nói của nàng không còn trong trẻo diu dàng nữa. Nó đã thay bằng tiếng nói của nam tử - tuy rằng nghe cũng ấm áp trong lành, nhưng tuyệt không có nét đáng yêu nhu mì của nữ nhân.
Mà trên bài vị Ninh Mạt Nhi vừa bái – từ vị trí thì có thể thấy, người đó có vai vế thấp nhất ở đây – có viết mấy chữ "Linh vị trưởng tử Ninh Điền", người lập là Ninh Như Hải.
"Lại một năm nữa trôi qua rồi. Tuy bệnh khó nói mà tiện nhân kia gieo vào người mẫu thân đã được chữa khỏi, nhưng Người bị bệnh đã lâu, căn cơ đã yếu, trở trời một chút liền bị cảm. Là đệ đệ vô dụng, không thể phụng dưỡng Người được tốt, mãi đến nay vẫn không thể báo thù cho ca ca. Mà độc phụ kia thì vẫn sống nhơn nhơn như thế."
Ninh Mạt Nhi nhìn thẳng vào bài vị, tiếp tục nói: "Được cái là hai năm nay, ả cũng chẳng suиɠ sướиɠ gì lắm. Dù nước cờ kia của đệ không tiễn được Ninh Trạm xuống suối vàng, nhưng cũng làm tâm mạch hắn bị tổn thương, quanh năm phải nằm trên giường bệnh. Ả mải chăm lo cho nhi tử duy nhất đó, lơi lỏng quyền hành trong tay nhiều, nên địa vị trong nhà của ả không còn như trước nữa. Vốn đệ định chờ đợi thêm một thời gian, chờ đến khi thuốc và châm cứu không còn hiệu nghiệm thì tiễn hắn xuống hoàng tuyền. Một khi độc phụ không còn ai để dựa vào nữa, thì cũng là lúc nợ máu được trả bẳng máu. Nhưng ai ngờ... hôm nay lại có chuyện."
Ánh mắt Ninh Mạt Nhi lóe lên nét sắc lạnh: "Lưu thúc nói, thế mà ả lại giành được quyền quản gia từ tay Tam phu nhân rồi. Có lẽ ả đã tìm được cách chữa cho Ninh Trạm... Một khi Ninh Trạm bình phục thì sẽ không còn gì cản đường ả nữa, nương và đệ đệ sẽ khốn khó hơn bây giờ nhiều; hy vọng báo thù cho ca ca lại càng xa vời hơn... Nương đã nhịn nhục bao nhiêu năm, nuôi lớn đệ như một nữ tử, mãi mới chờ được cơ hội này. Nhất định chúng ta không thể để ả Đông Sơn tái khởi* như thế!"
Rồi Ninh Mạt Nhi lại chắp tay ngang trán, cầu khẩn cực kỳ chân thành: "Nương luôn nói, nếu không nắm chắc cơ hội thắng hoàn toàn thì phải tiếp tục nhẫn nhịn. Nhưng đệ lại không nghĩ thế - có những cơ hội không phải cứ chờ mà tới, mà chúng ta phải tự tạo ra; nên đệ quyết định không đợi nữa. Nhưng ca ca yên tâm, đệ không phải hạng lỗ mãng, tuyệt đối sẽ không để mình và nương gặp phải nguy hiểm. Vừa này đệ đã gặp một người, nếu y đúng là kẻ mà đám hạ nhân đang rì rầm bàn luận mấy hôm nay, thì đệ cả nghĩ – nhất định y sẽ đồng ý giúp chúng ta!"
"Nếu ca ca trên trời có linh thiêng, xin ca hãy bảo hộ mẫu thân được bình an, phù hộ đệ có thể tự tay báo thù cho Người. Nhất định phải bắt tiện nhân kia nợ máu trả máu!"
---
Hà Tâm uyển.
Lưu ma ma vừa đẩy cửa bước vào, Liễu thị đã vội vã xông đến, nắm tay bà hỏi: "Sao rồi, Bình Nhi thế nào rồi?"
Bà đau khổ: "Phu nhân cũng biết gia pháp rất khắc nghiệt mà. Với tuổi của Bình Nhi tiểu thư, hai mươi trượng đánh xuống cũng da tróc thịt bong hết cả. May là giờ chúng đánh xong rồi, đã nhốt tiểu thư vào phòng nhỏ cạnh từ đường, không cho lão nô được vào thăm hỏi."
Mặt Liễu thị trắng bệch, cuống quít: "Đại phu đâu? Đã mời đại phu chưa?"
"Nơi tiểu thư bị thương... sao có thể để đại phu bình thường thấy được. Lão nô đã nhờ vả ma ma ở từ đường, cũng đã đưa họ kim sang dược. Chắc bọn họ sẽ nể mặt Tam phu nhân... mà không làm khó tiểu thư quá đâu."
Liễu thị biết Lưu ma ma nói thật, khóe mắt đỏ ửng, khóc lóc: "Trong từ đường thiếu ăn thiếu mặc, ma ma ở đó lại có luật lệ tổ tông chống lưng, nên trước giờ nào biết nể mặt ai? Không nói đến việc Bình Nhi bị đánh thành cái dạng đó... thì ba tháng tới, nó biết sống thế nào đây?"
"Nương cũng thật là! Vừa nãy con còn định cầu xin phụ thân nữa đấy, tự dưng nương kéo con lại làm gì!" Ninh Tương ngồi bên nổi giận: "Lúc đó nhờ đại nương khuyên nên phụ thân đã sắp hết giận rồi! Nếu con nói thêm mấy câu nữa, thì chắc muội muội đã không phải chịu tai bay vạ gió này!"
Hắn chưa nói dứt câu, Liễu thị đã biến sắc, vung tay tát cái bốp vào mặt hắn.
Bị đánh lệch mặt sang một bên, hắn ôm mặt nhìn nương mình, không thể tin nổi.
"Thứ phế vật không có đầu óc! Thân là huynh trưởng, không những ngươi không biết khuyên can muội muội, mà còn hùa vào với nó, giấu vi nương làm chuyện hoang đường này! Chẳng lẽ ngươi không biết – mớ bòng bong hôm nay hoàn toàn do một tay các ngươi làm ra sao!" Mặt Liễu thị đỏ bừng vì giận, giơ tay lên chuẩn bị tát phát nữa.
Lưu ma ma vội ngăn ả lại: "Xin phu nhân bớt giận! Thiếu gia chỉ nhất thời hồ đồ thôi!"
Ả hổn hển thở dốc, tức giận hất tay ra, chỉ vào mũi hắn quát: "Uổng cho ngươi đọc bao nhiêu sách thánh hiền, vứt hết, vứt hết! Ngươi cho là phụ thân ngươi hết giận thật sao? Chẳng qua là ông ta nhận bậc thang xuống của Đại phu nhân thôi! Nếu lúc đấy ngươi không biết điều mà nói nữa, thì ngươi có tin không – người chịu phạt ở từ đường không chỉ có Bình Nhi thôi đâu, mà có cả ngươi nữa!"
"Con..."
"Ngươi nghĩ nương không muốn cầu xin cho Bình Nhi sao? Mà là không thể xin được! Vì sao Bình Nhi lại nhận hết tội về mình? Là để bảo vệ thằng ngu là ngươi đó!" Ả chọc mạnh vào trán nhi tử: "Ngươi nghĩ phụ thân ngươi mù à? Nghĩ là ông ta thực sự cho rằng các ngươi không liên can gì đến vụ hạ độc? Là ông ta không muốn truy cứu nữa thôi!
Giờ Bình Nhi nhận tội để bảo vệ chúng ta, chúng ta ở ngoài mới có thể nghĩ cách cứu nó ra được... Nếu ngươi nhất thời ngu xuẩn kéo cả hai ta cùng vào, thì coi như chết chắc! Chưa nói đến người khác, chỉ kể đến Trang Khanh Khanh luôn bất hòa với ta kia... Nhất định ả sẽ thêm dầu vào lửa đầu tiên! Lúc đó cả ba mẫu tử chúng ta đều bị nhốt vào từ đường, có miệng mà không cãi lại được, kêu trời trời không thấu kêu đất đất chẳng nghe! Như thế mới là cùng đường!"
Ninh Tương dại người ra.
Đúng là hắn đọc sách nhiều thật, nhưng trong sách lại không dạy hắn những thứ thế này. Nghe Liễu thị nói mà hắn toát mồ hôi lạnh, gục đầu xuống sợ hãi: "... Con biết lỗi rồi, không được sao..."
Thấy Liễu thị dần bình tĩnh lại, hắn liền thăm dò hỏi: "Vậy... chúng ta phải làm sao bây giờ?"
"Còn làm sao được nữa! Chỉ có thể chờ thôi! Phụ thân ngươi đã cấm túc ta, nên ta đành ngoan ngoãn chờ. Hết hạn cấm túc thì chắc phụ thân ngươi cũng bớt giận rồi, lúc đó để ta hỏi dò xem có thể xin thả Bình Nhi sớm được không. Còn ngươi!"
Ả bình tĩnh nhìn hắn: "Trong thời gian này, ngươi cũng an phận chút cho ta. Nếu lại giấu ta làm chuyện điên rồ gì nữa, thì ta sẽ là người đầu tiên không tha cho ngươi!"
*Đông Sơn tái khởi (东山再起): hiểu nôm na là vực dậy khỏi khó khăn tưởng như không thể đứng lên được nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.