Thu dọn sạch sẽ, Thôi Vũ đầu ngón tay nhẹ nhàng, xuống chút nữa xem.
Vị Thuỷ lũ lụt, với Trường An đoạn càng ra cảnh tượng kì dị, có bạch ngọc thọ thạch phá nước mà ra. Lễ Bộ thỉnh, thiên tử không thể ra khỏi thủ đô nếu không có lí do, có thể phái tôn thất thay nghênh đón, mà người trong tông thất, cùng huyết thống thiên tử càng gần càng cao quý càng tốt.
Cùng thiên tử gần huyết thống, tôn quý, không cần nghĩ, người số một nhất định là Dương Huyên, có thể là Việt vương người mà ở trong triều được hết thảy đại thần tư thỉnh.
Việt vương hai chữ làm đôi mắt Thôi Vũ nóng đỏ, những kẻ này... Lại quên mất Dương Huyên!
Dương Huyên là Thái tử!
Thôi Vũ đầu ngón tay trở nên trắng, không biết mình khí lực vô ý thức tăng lớn, nắm hổ con không thoải mái, hổ con đau kêu lên, hổ nảy lên, quay đầu muốn cắn.
Dương Huyên giơ tay đem hổ con lấy đi, cau mày nhìn về phía Thôi Vũ.
Thôi Vũ lấy lại tinh thần, đúng dịp thấy đôi mắt Dương Huyên.
Trước sau như một thâm thúy không gợn sóng, vô hỉ vô bi, lộ ra cỗ khí bình tĩnh thong dong, dù cho ôm hổ con ngốc manh, cũng không ngăn được trên người hắn khí thế hoàng hoàng như ngày. edit wattpad @lilithsiesta
"Ngươi..." Thôi Vũ âm thanh có chút khàn.
"Ngươi ngày nào đó chết, nhất định là quá ngu, bị súc sinh chính mình nuôi cắn chết." Dương Huyên tùy ý liếc nhìn công báo, xì cười ra tiếng, "Vài trương giấy lộn, cũng đáng giá ngươi dụng tâm như vậy?"
Xem thường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tu-khanh-tuong/1112908/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.