"Thiếu gia, tay chân hắn đều phát run!"
"Ước chừng đang nằm mơ."
"Mí mắt cũng run lắm!"
"...... Khả năng giấc mơ này có hơi đáng sợ."
Thôi Vũ dựa vào thành xe, hai mắt khẽ nhắm, điều chỉnh lại suy nghĩ hô hấp.
Vừa mới rồi, hắn quá xúc động. Tận mắt nhìn thấy Dương Huyên chết, vẫn là vì chính mình mà chết, không có khả năng không cảm giác, cho dù là hận, cho dù là đau, cho dù là bàng hoàng không thích, hắn chỉ sợ cũng sẽ không thể cứu vãn được nữa, một màn kia quá chói mắt, khắc thật sâu vào trong đầu óc, vĩnh khó có thể quên.
Gặp lại, cho dù bị thương nặng, tính muốn hay muốn giết mình, Dương Huyên cũng là sống sờ sờ...... Kích động khó tránh khỏi, là bản chất của con người, nhưng hắn không nên hành xử như vậy. Ăn miếng trả miếng, đối chọi gay gắt, làm càn đối kháng, làm trời làm đất đều là việc của đời trước, hiện tại, hắn không quen biết Dương Huyên, không thể lộ ra bất luận cái loại cảm xúc gì, cũng không thể may mắn vui sướng.
Hắn không thể phóng túng.
Hắn phải khống chế cảm xúc chính mình, điều chỉnh tâm thái...... Dương Huyên không ngốc, hắn cũng không thể sa ngã.
Con ngựa phát ra tiếng phì phì trong mũi, thân xe đi theo lắc nhẹ, có hơi hơi mưa phùn nghiêng nghiêng tạt vào cửa sổ xe, mang theo lạnh lẽo cùng ướt át, gió nhẹ quất vào mặt.
Bọn họ ngựa đã chạy về, lúc trước cắn rớt dây thừng chạy trốn, đại khái là quá đói nên tự mình đi tìm đồ ăn, khi Thôi Vũ cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tu-khanh-tuong/1112904/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.