Editor: YuuTư Tần lúng túng cúi đầu lấy điện thoại trong túi ra, tắt đồng hồ báo thức.
… Thật không may, đã đến lúc cô phải học một ngôn ngữ nhỏ mỗi tuần một lần rồi. Nhưng có thể hôm nay nó sẽ không diễn ra.
Thượng Vân Xuyên bước hai bước vào phía bên trong, liền nhìn thấy Tư Tần đang đứng dựa vào tường với vẻ mặt không sắc thái.
Trong nháy mắt, anh liền cảm thấy mình như bị một chậu nước lạnh dội từ trên đầu xuống.
Tư Tần thấy bị phát hiện nên cũng không lẩn trốn nữa. Cô bước ra từ góc tối trong con hẻm nhỏ, trên cánh tay còn cầm theo áo khoác của Thượng Vân Xuyên.
Cô có chút ngượng ngùng nên khẽ mỉm cười với Thượng Vân Xuyên và Đỗ Yên cũng đi theo tới chỗ này, truyền đạt ý tứ thân thiện.
Thượng Vân Xuyên sững sờ mất vài giây, sau đó đi tới trước mặt Tư Tần, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Sao lại đi ra ngoài này thế?”
Tư Tần thoáng ngẩng đầu nhìn anh, sau đó liếc nhìn Đỗ Yên, rồi lại nhìn anh, nói: “Em thấy một lúc lâu rồi mà anh vẫn chưa quay lại, gọi điện thoại cũng không nghe.”
Thượng Vân Xuyên vừa định nói gì đó thì Tư Tần đã đưa áo khoác trên tay cho anh: “Áo khoác của anh. Nếu anh bận thì em về trước vậy.”
Thượng Vân Xuyên rũ mắt nhìn áo khoác, không hề nhúc nhích.
Thấy anh không cầm lấy nó, Tư Tần định mở miệng nhắc lại, nhưng giọng nói châm chọc của Đỗ Yên lại truyền tới: “Em còn tưởng có chuyện gì xảy ra chứ. Anh vẫn luôn từ chối em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tu-den-truoc-va-sau/167907/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.