Lôi Kiên Bỉnh cảm thấy hiện tại bản thân mình không thể dùng ba chữ “Không bình thường” để miêu tả nữa, hắn căn bản chính là một đại biến thái, bất cẩn rình coi thủ trưởng mới tự an ủi trong văn phòng còn chưa tính, giờ lại còn vào toilet nhìn lén tiểu kê kê của tân thủ trưởng bắn nước tiểu.
Thật hy vọng có người có thể cứu vớt hắn, hắn thật muốn khóc quá đi mà.
Lôi Kiên Bỉnh xếp hàng, chầm chầm di chuyển theo hàng lấy cơm trưa, hắn nhìn cái ót của người đằng trước đến ngẩn người.
Đột nhiên, có người vỗ vai Lôi Kiên Bỉnh: “Bánh rán, lấy giùm tôi một phần cơm, tôi đi giữ chỗ cho”
Gọi hắn là “Bánh rán” thì chỉ có thể là người đã bị điều đến phòng khác – thủ trưởng cũ Nhậm Ca, Lôi Kiên Bỉnh cũng không thèm nhìn hắn một cái, đờ đẫn mà trả lời: “Nga”
Nhậm Ca tuy rằng bị điều đi, nhưng cũng làm chung với Lôi Kiên Bỉnh hơn một năm ở công ty cũ, vô cùng hiểu rõ thái độ làm người của Lôi Kiên Bỉnh, hắn sẽ không cố tình lạnh nhạt mình, bây giờ thấy thái độ của Lôi Kiên Bỉnh đối với mình không lạnh không nhạt, cảm thấy hơi kì quái, quan tâm hỏi: “Cậu làm sao vậy? Sắc mặt thoạt nhìn không tốt lắm? Có người bắt nạt cậu?”
Lôi Kiên Bỉnh chậm rãi lắc đầu, trả lời: “Có việc phiền lòng, tôi không lên tinh thần nổi.”
Nhậm Ca vô tâm vô phế nở nụ cười: “Cẩu độc thân như cậu mà cũng có chuyện phiền lòng? Cậu coi trọng em gái nào đi? Ca nghĩ cách giúp cậu”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-truong-my-vi-tren-ban-lam-viec/154654/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.