Ngay lúc đó, tại nhà của Hà Thiên. Một người phụ nữ tuổi trung niên, mặc một chiếc váy giản dị màu nâu trầm đang đi lên cầu thang. Đó chính là mẹ của Hà Thiên, người phụ nữ dằn vặt bao năm với nỗi đau mất chồng đến bây giờ vẫn không thể buông bỏ. Bà gõ cửa phòng của Hà Thiên rồi nhẹ nhàng hỏi :
- Mẹ vào được không?
Tiếng Hà Thiên vọng ra :" Mẹ cứ vào đi, cửa không khóa đâu". Bà ấy bước vào, khuôn mặt phúc hậu nở nụ cười ấm áp rồi nói :
- Sao hôm nay con không đến trường hả? Mẹ biết con không có hứng thú với mấy buổi tiệc này nhưng ít nhất hôm nay cũng là buổi học cuối cùng của các con...
Bà ta chưa kịp dứt lời thì Hà Thiên chen ngang :" Nếu con đã không có hứng thú con sẽ không đi đâu, mẹ đừng giục con. Với lại hôm nay con đã nhận được tin tìm thấy tung tích của hàng xóm năm ấy của nhà chúng ta rồi nên con quyết định sẽ đến đó hôm nay".
Mẹ Hà Thiên bất ngờ :" Từ trước đến giờ con vẫn tìm tung tích của họ sao? Vậy bây giờ họ sống thế nào, có tốt không?
Hà Thiên đặt tay của mình lên tay mẹ :
- Con cũng chưa biết nữa, con chỉ nghe được họ sống ở một vùng quê của thị trấn B. Họ là người từng giúp đỡ chúng ta năm xưa nên con muốn cảm ơn họ và đặc biệt là cô bé đó.
Mẹ Hà Thiên sốt ruột tới nỗi tay chân không đứng yên được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-toi-can-la-cuoc-song-gian-don/2889159/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.