Quả nhiên người có kinh nghiệm như Hạ Linh làm rất tốt và suôn sẻ. Không thể tin được rằng, chỉ trong 20 phút mà cô có thể làm cho mình một bài phê bình nghệ thuật hoàn hảo tới vậy, từ cảm nhận cho tới cách quan sát đặc biệt qua lăng kính của cô ấy. Phần thi của cô kết thúc một cách viên mãn, cả hội trường 7vỗ tay nhộn nhịp, Hà Thiên nở nụ cười tự hào về cô gái nhỏ này. Tần Diễn quả nhiên không không nhìn lầm người, giờ ông ấy chắc đang rất đắc ý đây :
- Ta đã bảo rồi, cô bé này đặc biệt lắm.
- Cô ấy vốn dĩ học giỏi từ hồi còn đi học rồi mà - Hà Thiên với giọng điệu tự hào nói với ông Tần.
- Á à, hóa ra biết nhau từ thời đi học mà lại còn chối. Hai cái đứa này...
- Thì...thì tụi cháu chỉ là bạn học thôi.
- Ai mà tin được.
Trên sân khấu, Hạ Linh nở nụ cười mãn nguyện vì mình đã làm được, mặc dù chưa biết ban giám khảo sẽ nhận xét ra sao nhưng ít ra cô vẫn làm tốt và tốt hơn Trịnh Nhu Hoa. Sau đó cô quay về vị trí cũ, Chiết Bạch nhân thời cơ tiếp cận cô :
- Cô làm tốt lắm đó, quả thật tôi rất thích bài cảm nhận này của cô, chúc mừng nha.
- Anh quá khen rồi, vì lúc anh đọc tôi phải đeo tai nghe nên không thể nghe bài của anh được, xin lỗi anh nha.
- Không không, quy định là vậy mà sao tôi lại trách cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-toi-can-la-cuoc-song-gian-don/2889093/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.