Tên áo đen tẩu thoát thành công ra từ phía cửa sổ, hắn không quên đóng lại cẩn thận để tránh bị nghi ngờ. Trong tay ôm xấp tài liệu chạy ra phía đầu ngõ, một tiếng " uỵch " vang lên. Hắn va phải một người đàn ông đang đi về phía ngôi nhà hàng xóm mà mẹ con Hà Thiên đang ở. Ông ta áy náy nhanh tay đỡ tên áo đen dậy:
- Anh có làm sao không? Tối quá nên tôi không thấy đường.
Tên áo đen vừa lo lắng vừa sốt ruột, hắn ta không nói gì mà bỏ đi lập tức, người đàn ông đó vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trong đầu nảy ra suy nghĩ:" Sao hắn ta hốt hoảng vậy nhỉ?".
Rồi ông lắc đầu khó hiểu đi vào nhà. Cùng lúc đó, mẹ con Hà Thiên đi về đã ra đến cổng, người đàn ông trầm tính nhẹ nhàng chào hỏi hai mẹ con. Cậu bé Hà Thiên nhanh nhảu chào hỏi người lớn rồi cùng mẹ trở về nhà.
Khung cảnh xung quanh bỗng trở nên u ám hơn bao giờ hết, trời bỗng có mưa phùn nhẹ rơi lất phất. Hai mẹ con nắm tay nhau nhanh chân chạy về nhà. Những hạt mưa vẫn tiếp tục rơi trong không trung,từng hạt từng hạt đọng lại trên cơ thể hai mẹ con.
Trời trở lạnh bất chợt nên hai mẹ con về nhà rất nhanh, vì không mang ô nên cả hai đều đã ướt hết tóc, nước mưa rơi trên gò má của Đàm Yến. Bà gõ cửa nhẹ gọi chồng ra mở cửa cũng như ra hiệu mình đã về:
- Anh ơi, em về rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-toi-can-la-cuoc-song-gian-don/2889057/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.