“Tướng công, tướng công……” Liễu Tương Nhi kêu to vài tiếng, Mai Văn Tuấn mới chậm rãi đứng lên. Hắn đưa tay nắm lấy bàn tay của Liễu Tương Nhi, cảm giác tay hai người đều lạnh lẽo, loại lạnh lẽo này làm hắn nhớ tới ánh mắt lạnh lùng của Tô Tư Ngưng.
Rõ ràng hắn hẳn là phải chúc mừng thắng lợi, Mai Văn Tuấn lại bỗng nhiên nói: “Nàng về phòng trước đi, ta có chút chuyện phải nói với Tư Ngưng.” Nói xong hắn liền vội vã xông ra ngoài.
Liễu Tương Nhi muốn gọi hắn, nhưng vừa hé miệng, còn chưa kịp phát ra âm thanh, trước mắt đã không còn bóng người. Hắn để lại nàng một người ở lại đại sảnh bày biện sáng chưng nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy âm u lạnh lẽo. Trong bóng đêm cô độc, sâu vô chừng đó, không ai có thể thấy nữ tử kia vĩnh viễn lau không hết nước mắt.
Rõ ràng từ nay về sau tâm nguyện đã được thành toàn nhưng tại sao sợ hãi và bi thương vô tận vẫn không tiêu tan?
Vừa đi vào phòng mình, Tô Tư Ngưng liền cảm thấy cả người nhũn ra, vừa rồi trước mặt người khác nàng cố gắng trưng ra khuôn mặt tươi cười, mạnh mẽ nhưng bây giờ rốt cuộc không duy trì nổi nữa, suy sụp ngồi xuống.
Ngưng Hương ở một bên đau lòng kêu: “Tiểu thư……” Còn không kịp nói cái gì, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, Mai Văn Tuấn đi nhanh vào.
Tô Tư Ngưng cả kinh đứng lên, muốn cố gắng trấn định, lại thấy tứ chi bách hải, tình thần đều mệt mỏi, nàng không nở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tinh-ngung-tu/2479612/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.