“Thật sự mà! Có người nói thiếu phu nhân tố cáo thiếu gia, mọi người cũng chưa lên tiếng thì thiếu gia đã nói tuyệt đối không phải là thiếu phu nhân. Lúc ấy thiếu gia còn đang đeo gông, nhưng ngài ấy lớn tiếng nói mọi người không được hoài nghi thiếu phu nhân.”
Tô Tư Ngưng bỗng nhiên lảo đảo một cái, tựa hồ không đứng vững. Ngưng Hương ở một bên vội đi qua đỡ, “Tiểu thư, người đừng lo lắng quá.”
Tô Tư Ngưng dường như không nghe thấy, trong lòng không biết chua xót lẫn vui mừng hay kinh hoàng.
Hắn tin tưởng nàng, khi mọi người đều nghi nàng kị nàng thì hắn vẫn tin tưởng nàng. Hắn từng phụ nàng, lừa nàng, khi dễ nàng, làm tổn thương nàng, nhưng lại ở trước mặt mọi người mà biện bạch cho nàng.
Hắn…… Nàng không dám mơ cầu nữa, chỉ trấn định một chút nỗi lòng, nói: “Hiện tại trong nhà thế nào?”
“Cô gia phạm là quân quy, Thái Thú cũng không thể đưa ra quyết định nên giao cho trong quân luận tội. Ra chiến trường lại bỏ trốn luận theo quân pháp thì phải chém. Lão gia và phu nhân đều đi khắp nơi khóc cầu, nguyện ý đưa ra toàn bộ gia sản mong chuộc tội cho thiếu gia. Đại tướng quân mở thiên ân, lấy toàn bộ gia sản của Mai gia, tử tội của thiếu gia bị giáng xuống làm nô trong quân.”
Tô Tư Ngưng nhíu mày, “Liễu cô nương thì sao?”
“Thiếu gia tư trốn là vì nàng, nàng xem như đồng phạm. Tuy nói quân pháp không trừng trị dân thường nhưng quan phủ cũng không buông tha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tinh-ngung-tu/2479601/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.