Chương 240: Kết thúc Trong phòng thỉnh thoảng lại vang lên giọng nói: "Đừng khóc nữa." Vân An mạnh miệng: "Mình không có khóc." Tần Tranh nói: "Cậu khóc lâu lắm rồi, người khác nhìn thấy còn tưởng mình chết nữa." Vân An:... Nàng nức nở một tiếng rồi khựng lại, trừng mắt nhìn Tần Tranh. Tần Tranh quay mặt đi, không phục: "Cậu còn lườm mình hả? Vô lý hết sức, mình là bệnh nhân đó nha!" Vân An nói: "Biết rồi biết rồi." Tần Tranh: "Giờ cậu có ý gì? Chê mình hả? Hết kiên nhẫn với mình rồi phải không? Vân An, cậu thay đổi rồi, trước đây cậu đâu có như vậy." Vân An:... Thấy dáng vẻ nàng xìu xuống, cả người Tần Tranh khoan khoái, át luôn cả cảm giác đói bụng và cơn đau sau lưng. Cuối cùng, Tần Tranh nhớ ra điều gì đó: "Dì của cậu, bọn họ bắt được người chưa?" Vân An nói: "Bắt được rồi." Tần Tranh ngạc nhiên: "Lão Miêu kia cũng bắt được rồi sao?" Cô đúng là rất muốn tận mắt xem thử đó là người phụ nữ như thế nào. Vân An nói: "Bà ta tự sát rồi." Tần Tranh sững sờ: "Hả?" Bầu không khí lập tức chìm vào im lặng. Tần Tranh nói: "Bà ta, chết dứt khoát vậy sao?" Vân An: "Như vậy mới có thể bảo vệ Lâm Kinh Lạc." Tần Tranh nhìn nàng với vẻ khó hiểu. Vân An nói: "Dì mình lừa bà ta, nói Lâm Kinh Lạc đã được cứu sống và đang bị giữ làm con tin để ép bà ta ra mặt. Bà ta tự sát là để bảo vệ Lâm Kinh Lạc." Tần Tranh nói: "Mình không..." Vân An nói: "Bà ta chết rồi, rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tinh-ngu-suong/4905085/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.