Ngày thứ hai Vệ Lai đến Bắc Kinh công tác, từng giờ từng phút đều nhớ mong con gái.
Buổi tối tan làm, vừa mới ra khỏi thang máy, cô đã vội vàng gọi video cho Châu Túc Tấn.
Châu Túc Tấn ôm con gái ngồi trước máy tính gọi video, màn hình lớn, con gái có thể nhìn Vệ Lai rõ hơn.
“Mẹ.”
“Mẹ.”
Thần Thần đưa hai bàn tay nhỏ lên, muốn Vệ Lai bế.
Châu Túc Tấn nói với con gái: “Mẹ đang đi công tác.”
Thần Thần không có khái niệm về video hay công tác, suy nghĩ suy nhất là muốn thoát ra khỏi vòng tay của anh, “Mẹ, mẹ.” Cô bé không biết nói những câu khác, chỉ gọi mẹ không ngừng.
Chóp mũi và trái tim Vệ Lai chua xót, năm đó mẹ vì cô mà thay đổi sự nghiệp sang kinh doanh, cho đến ngày hôm nay cô mới cảm nhận được điều tương tự.
Châu Túc Tấn ôm con gái vào lòng, nếu tiếp tục gọi điện thì e rằng con gái sẽ khóc, anh bèn cúp máy trước.
Anh bế con gái cho bảo mẫu, sau đó gọi điện thoại cho Vệ Lai, hỏi cô có mệt không.
Vệ Lai cười: “Bây giờ không mệt nữa rồi.”
Nhìn thấy con gái, nghe thấy giọng nói của anh, tất cả mệt mỏi đều tan biến.
Châu Túc Tấn: “Ngày mai là cuối tuần, anh bảo quản gia chuẩn bị cho em một bữa lẩu, em có thể mời bạn bè đến nhà mình ăn.”
“Ông xã, em nhớ anh rồi.”
“Anh biết.”
Cô dặn dò: “Anh đừng bay tới đây, ở nhà trông Thần Thần,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tinh-gui-ve-lai/3395095/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.