Thiếu đi một lớp rào cản trong suốt, tạo ra sự thân mật chưa từng có.
Vệ Lai ôm chặt eo anh.
Châu Túc Tấn hít sâu một hơi, gần như mất tự chủ, anh cúi đầu hôn người dưới thân, dây áo của cô đã trượt xuống bên tai.
Anh hôn lên môi cô, “Có thể thả lỏng chút không?”
Anh không cách nào di chuyển.
Đầu ngón tay trái của Vệ Lai bị anh x0a nắn, đầu ngón tay là nơi nhạy cảm của cô, cô chỉ có thể thả lỏng đôi chút.
Khó khăn lắm cô mới rụt tay ra khỏi bàn tay anh, hai tay vòng qua cổ anh, “Anh đã nghĩ ra tên của em bé chưa?”
Châu Túc Tấn: “Nghĩ rồi. Biệt danh là Thần Thần.”
“Thần trong tập đoàn Khôn Thần?”
“Ừm.”
Thần Diệc là vì sao, cô thích nhất là bầu trời đầy sao.
Vệ Lai bỗng nhiên vùi mặt vào cổ anh, lúc tiếng nức nở vang lên quá lớn, cô cắn hôn lên yết hầu anh.
Hơi thở thanh mát phả vào mũi cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau, giao thoa tại nơi sâu nhất trong cô.
Ngày hôm sau, tiếng chuông báo thức đánh thức giấc ngủ của hai người, hôm nay phải đến nhà của ông bà nội ăn tiệc.
Vệ Lai lết thân thể mệt mỏi ra khỏi chăn, hai chân như thể không còn là của cô.
Cô mở rèm, sau trận tuyết bầu trời lại trong xanh, nắng chiếu chói chang.
“Ba có ở nhà không?” Trên đường đến nhà ông bà nội, Vệ Lai hỏi.
“Có ở nhà, tối hôm qua vừa về.” Châu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tinh-gui-ve-lai/3395092/chuong-73.html