Gió tuyết đã lặng, nhưng trong phòng vẫn chưa.
Lúc Vệ Lai đi tắm lần thứ hai, cô nhìn sân sau bao phủ một lớp tuyết dày, bụi cây cũng không còn dáng vẻ tinh xảo như ban đầu.
Trận tuyết lớn như vậy, cô mới chỉ trải nghiệm ở một thị trấn nhỏ cạnh khu nghỉ dưỡng trượt tuyết.
“Trước khi em dậy, đừng cho ai dọn sân.” Lúc nói chuyện cô không nhìn anh, mười giây trước cô vẫn còn đang rùng mình trong vòng tay anh.
Sự dao động trong lòng vẫn chưa hoàn toàn nguôi ngoai.
Châu Túc Tấn: “Không dọn, sẽ để lại cho em.”
Anh vươn tay, lấy hộp khăn giấy trên bàn cạnh giường ngủ.
“Ông xã, đừng cử động.” Vệ Lai đột nhiên nắm lấy cánh tay anh.
Châu Túc Tấn không lấy giấy nữa, lại ôm cô vào lòng, thấp giọng nói: “Không thoải mái ở đâu thì nói cho anh biết.”
Không phải là không thoải mái.
Anh còn chưa rút ra, vừa rồi vươn người lấy hộp giấy, khiến nơi nào đó sâu trong cô bị tác động mạnh mẽ, một dòng điện nóng đột ngột chảy khắp toàn thân.
Phảng phất cảm giác rung động.
“Tối mai anh ăn ở nhà không?” Vệ Lai phá vỡ sự im lặng.
Châu Túc Tấn nhìn vào mắt cô: “Có.”
“Mấy ngày tới cũng vậy?”
“Ừm.”
Hai tay Vệ Lai vòng qua cổ anh, hơi thở hoà quyện vào nhau.
Nhìn nhau vài giây, Châu Túc Tấn cúi đầu, cô cũng tiếp nhận nụ hôn của anh. Cho dù đã tiếp xúc thân mật như vậy, nhưng cảm giác xa lạ cũng chỉ bớt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tinh-gui-ve-lai/3395060/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.