Rõ ràng chỉ là một nụ hôn nhẹ, nhưng hơi thở của Châu Túc Tấn xâm chiếm toàn bộ không gian xung quanh, khiến cô gần như ngừng thở.
Môi anh rời đi, Vệ Lai mở mắt, nhưng bàn tay vẫn chưa buông áo của anh ra.
Bên dưới sân khấu có không ít người hò reo, Lục An cũng góp vui, yêu cầu hôn thêm lần nữa.
Châu Gia Diệp ngồi bên cạnh Lục An, khẽ nhắc nhở: "Cậu hò hét cái gì. Châu Túc Tấn có thể không nghe được giọng người khác, nhưng riêng cậu, cho dù dùng máy biến đổi giọng nói cũng có thể đoán ra cậu là ai."
Lục An nhìn lên sân khấu, "Bây giờ em không sợ cậu ấy nữa."
"Tiến bộ rồi sao?"
"...Không phải, anh nói kiểu gì thế, thế nào là tiến bộ rồi."
Lục An nói xong thì cười lớn, điểm quý giá nhất của anh ta chính là tự mình biết mình, "Vấn đề không phải là tiến bộ hay chưa, bây giờ chút thời gian riêng tư của cậu ấy đã bị Vệ Lai chiếm mất, không rảnh để tính sổ với em.”
Châu Túc Tấn đương nhiên không để ý đến âm thanh bên dưới khán đài, nhưng Vệ Lai vẫn chưa buông vạt áo của anh, anh cũng vẫn ôm lấy cô trong lòng, để cô có thời gian bình tĩnh lại.
Ban nãy hơi thở của Vệ Lai có hơi rối loạn, cô âm thầm điều chỉnh lại.
Từ lúc anh hôn cô, đến khi khách mời bên dưới khán đài hò reo, thời gian chỉ vỏn vẹn hai mươi đến ba mươi giây. Nhưng vì có vô số cặp mắt dõi theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tinh-gui-ve-lai/3395054/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.