Gần đến nơi, Mục Địch đột nhiên giữ cha mình lại.
Mấy chục giây trước, Châu Túc Tấn và Vệ Lai còn đứng cách nhau một khoảng để nói chuyện, cô ta vừa cúi đầu nhét điện thoại vào túi xách, Châu Túc Tấn đã ôm người đối diện vào lòng.
Vệ Lai chắc hẳn đã nhìn thấy cô ta và cha, không muốn gặp nên mới nghĩ ra chiêu này, hơn nữa Châu Túc Tấn cũng sẵn sàng phối hợp. Nơi này mặc dù không phải ven đường, nhưng đứng trước quán cafe, rất nhiều người qua kẻ lại.
Bọn họ hoàn toàn không né tránh, tựa hồ xung quanh không có ai.
Nếu cô ta qua đó làm phiền họ, mới là không tức thời.
Góc độ của cha cô ta không thấy được hành động của Châu Túc Tấn và Vệ Lai, ông ta khó hiểu: “Sao vậy?”
Mục Địch kéo cha quay lại, “Chúng ta lên xe rồi nói.”
Bên phía Vệ Lai, cô chờ đợi hồi lâu không thấy ai bước tới.
Vừa rồi sà vào lòng anh, cô không biết để tay ở đâu mới thích hợp, bèn nắm vào vạt áo khoác của anh.
Dưới trái tim tưởng chừng là gió yên sóng lặng, lại đang âm thầm loạn nhịp.
“Bọn họ đi rồi.” Châu Túc Tấn buông cô ta.
Vệ Lai rời khỏi vòng tay anh, đồng thời buông vạt áo anh ra, rồi nói: “Cảm ơn giám đốc Châu.”
Châu Túc Tấn: “Em đúng là không thể yên ổn dù một ngày.”
Vệ Lai chỉ nhìn anh, không nói gì.
Châu Túc Tấn hơi nâng cằm về phía Cullinan, ra hiệu cô lên xe, “Có chuyện gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tinh-gui-ve-lai/3395040/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.