Một giây trước cô còn như bước đi trên băng mỏng, một giây sau gần như không giấu được sự kinh ngạc của mình.
Châu Túc Tấn cụp mắt, nhìn những thay đổi nhỏ trên sắc mặt của cô.
Vệ Lai ngẩng đầu, khôi phục biểu cảm thường ngày: "Cảm ơn giám đốc Châu."
Châu Túc Tấn bình tĩnh nhìn đống tài liệu của mình, đặt những văn kiện chưa xem qua một bên.
Bản chất của con người là vượt quá giới hạn, không thể trách cô.
Nhưng âm thầm dung túng và mất đi nguyên tắc, là lỗi của anh.
Ánh mắt của anh dừng lại trên mặt cô: "Trước kia cũng muốn gì là làm nũng vậy sao?"
Vệ Lai thành thật gật đầu, từ nhỏ cô đã biết làm nũng, đây xem như thiên phú.
Cô nói: "Vừa rồi vẫn chưa hẳn là làm nũng."
Trong tay Châu Túc Tấn còn vài văn kiện, đang định đặt xuống thì động tác dừng lại, anh nghiêng đầu nhìn cô vài giây.
Vệ Lai đối diện với ánh mắt sâu xa của anh, chợt nhận ra mình đã nói sai, quả nhiên không nên lắm mồm lắm miệng. Cô chưa làm nũng anh đã nhượng bộ, câu nói này thật sự không chừa cho anh chút thể diện nào.
"Giám đốc Châu, tôi..."
Một người thường ngày ăn nói lưu loát như cô, lúc này cũng không biết phải nói gì.
Châu Túc Tân không so đo với cô: "Căng thắng gì chứ, chuyện đã đồng ý với em, tôi sẽ không rút lời."
Vệ Lai: "Tôi biết anh sẽ không như thế."
Châu Túc Tấn tiếp lời: "Sau này đừng nói tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tinh-gui-ve-lai/3395035/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.