Khoảng hai tiếng sau, lời mời kết bạn của cô mới được thông qua.
Vệ Lai: [Anh đến rồi sao?]
Tin nhắn gửi đi rồi, cô mới nhận ra mình quên thêm danh xưng giám đốc Châu ở trước, giọng điệu rất tuỳ ý, nhưng thu hồi tin nhắn cũng không phải phép, vì thế đành để nguyên.
Châu Túc Tấn trả lời: [Ừ.]
Vệ Lai: [Một thời gian nữa có lẽ tôi sẽ đi Bắc Kinh, tới lúc đó tôi mời anh một bữa.] Không phải là có lẽ sẽ đi, mà là chắc chắn phải đi, để đặc biệt cảm ơn anh.
Châu Túc Tấn không cho cô một câu trả lời chắc chắn, chỉ nói đến lúc đó rồi tính. Vệ Lai không biết đây là đồng ý hay từ chối, đôi khi cô không thể hiểu hết được cách nghĩ của anh.
Cô không tiện hỏi thêm, bèn chủ động kết thúc cuộc nói chuyện.
[Giám đốc Châu, anh bận việc đi.]
Châu Túc Tấn không nhắn lại.
Sau khi Hạ Vạn Trình giải quyết chuyện Chương Nham Tân bị đánh, trong lòng hai người họ đều ngầm hiểu, không ai nhắc về nó nữa.
Vệ Lai cất điện thoại, lái chiếc Cullinan đến văn phòng của mẹ.
Mùi hương trong xe rất giống với Châu Túc Tấn, lạnh lẽo thâm trầm, như thể anh đang ngồi cạnh bên.
“Mẹ, mẹ đang ở văn phòng phải không? Con qua đó tìm mẹ.” Cô gửi tin nhắn thoại cho mẹ.
Trong nửa tiếng ngồi lại quán cafe ban nãy, cuối cùng cô đã biết mình nên làm gì.
Rất nhanh, mẹ cô đã trả lời:
“Ừ, tới đây đi.”
Xe quẹo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tinh-gui-ve-lai/3395028/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.