Không khí trong lớp sôi nổi hơn bao giờ hết, mọi ánh mắt tò mò đều hướng về nhau, lời bàn tán không ngừng vang lên.
“Nghe nói thầy Tống bị xã hội đen chặn lại đòi nợ, đúng không?”
“Tưởng đâu chỉ là tin đồn nhảm, ai ngờ lại là thật.”
“Chuyện thầy ấy lấy trộm bóp tiền của đồng nghiệp để trả nợ, không phải quá rõ ràng rồi sao?”
"..."
Từng lời nói châm chọc phát ra, khiến những tiếng cười lại vang lên.
“Chúng ta phải tránh xa thầy Tống mới được, cậu nhìn xem ngay cả Thanh Thanh cũng vì bảo vệ thầy ấy mà bị thương rồi kìa.”
Câu nói cuối cùng vừa vặn lọt vào tai Thanh Thanh, Doãn Thu và Tống Trì khi họ vừa quay trở lại lớp.
Tiếng trò chuyện lập tức im bặt khi Thanh Thanh bước vào. Doãn Thu không nói gì, chỉ yên lặng quay về chỗ ngồi, cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí.
Tống Trì mặc dù trong lòng đang dậy sóng, vẫn cố giữ vẻ điềm tĩnh, bước lên bục giảng và bắt đầu tiết học như bình thường, mặc cho những ánh mắt dò xét và những lời châm chọc.
“Chúng ta sẽ tiếp tục với bài học hôm nay.”
Anh nói, giọng điềm đạm nhưng trong lòng lại không khỏi lo lắng.
Câu nói của anh khiến lớp học dần trở nên yên tĩnh hơn, nhưng vẫn có những ánh mắt tò mò hướng về phía Thanh Thanh, như thể đang chờ đợi cô lên tiếng.
Dù vậy, không khí vẫn căng thẳng, những tiếng xì xào to nhỏ không ngừng vang lên.
“Thầy Tống đúng là không có chút tự trọng nào.”
Một học sinh thì thầm, giọng đầy khinh thường.
“Chuyện này mà còn có thể dạy học được sao?”
Một người khác chen vào, khiến lớp học càng thêm rối loạn.
Nghe những lời châm chọc đó, Tống Trì chỉ có thể cúi đầu, ánh mắt mờ đi. Anh cố gắng tập trung vào bài giảng nhưng những lời nói kia cứ như gai nhọn len vào, khiến tâm trí anh không thể tĩnh lặng.
Ngay lúc này, Thanh Thanh lại là người đứng ra hòa hoãn không khí lớp. Giọng lạnh nhạt cất lên, phá vỡ sự ồn ào.
“Có thể bắt đầu học chưa?”
Cả lớp im bặt. Những ánh mắt ban đầu đầy giễu cợt giờ chợt trở nên sợ sệt, một vài người lặng lẽ cúi xuống sách vở.
Tống Trì khẽ ngước lên, nhìn Thanh Thanh đứng ra bảo vệ mình trước cả lớp, lòng tràn ngập cảm kích.
Nhưng ngay sau đó, một cảm giác đau nhói len lỏi trong tim. Anh nhận ra bản thân hoàn toàn vô dụng, phải để một cô học trò đứng ra che chở.
Ánh mắt Tống Trì thoáng nét buồn, tay nắm chặt viên phấn như để xua đi cảm giác cay đắng đó. Anh cố giữ giọng bình tĩnh, tiếp tục tiết học, nhưng trong lòng không khỏi tự trách chính mình vì đã để Thanh Thanh phải gánh chịu những ánh mắt soi mói đó chỉ vì mình.
Tiết học bắt đầu chưa bao lâu thì Tống Trì được mời đến văn phòng. Vừa bước vào, anh đã gặp ngay ánh mắt đầy mỉa mai của nam giáo viên kia.
Anh ta khoanh tay trước ngực, giọng nói châm biếm.
“Thầy Tống, nghe đâu hôm nay lại có đám người 'quen thuộc' tìm đến cổng trường. Thật là... khó xử cho thầy quá, nhỉ?”
Nhìn nét mặt lạnh lùng của Tống Trì, nam giáo viên càng hứng thú, hắn lại gần, giọng đay nghiến.
“Cả vụ bóp tiền chưa kịp sáng tỏ, giờ lại thêm đám người đòi nợ. Không biết thầy còn trò gì để gây náo loạn nữa đây?"
"Nếu phụ huynh biết một người như thầy làm giáo viên, liệu có còn ai dám tin tưởng nữa không?”
Tống Trì cố giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt dần tối lại. Những lời nói đầy ác ý của người đồng nghiệp này như từng mũi kim đâm thẳng vào lòng anh, khiến anh chỉ muốn đáp trả, nhưng anh hiểu rằng mọi chuyện càng làm lớn sẽ càng khó khăn hơn.
Thấy Tống Trì chỉ im lặng, nam giáo viên càng thêm đắc ý, khóe môi cong lên đầy khiêu khích.
“Thế nào? Đúng đến nỗi thầy không còn lời nào để biện minh sao? Có phải thầy nghĩ rằng chỉ cần cúi đầu là mọi chuyện sẽ tự qua đi? Đừng mơ nữa, thầy Tống.”
Giọng hắn thấp dần nhưng càng sắc bén, gằn từng chữ, như muốn xé toạc lớp phòng thủ cuối cùng của Tống Trì.
Tống Trì siết chặt tay, cảm giác căng thẳng như cuộn trào trong lòng, nhưng anh vẫn không đáp trả.
Không thấy Tống Trì phản kháng, nam giáo viên càng hăng sức hơn. Anh ta tiến đến túm cổ áo Tống Trì, lời lẽ buộc tội càng thêm khó nghe.
Thanh Thanh đứng bên ngoài mắt tối lại, cảm thấy không thể đứng yên nữa, quyết định xông vào. Cô ném bóp tiền lên bàn thật mạnh, trực tiếp kéo Tống Trì ra sau lưng.
Nam giáo viên sững người, ánh mắt đầy ngỡ ngàng khi thấy Thanh Thanh đứng trước mặt, khuôn mặt cô lạnh lùng và dứt khoát.
Thanh Thanh hất cằm về phía bóp tiền nằm trên bàn, giọng điềm tĩnh nhưng ngấm ngầm đe dọa.
"Thầy nghĩ bóp tiền bị mất là do thầy Tống sao? Tại sao không thử kiểm tra lại xem, thầy làm rơi hay bị người khác nhặt mất?"
Nam giáo viên khẽ nhíu mày, nhưng vẫn giữ vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Thanh Thanh không nói gì thêm, mắt nhìn ra phía cửa.
Nam giáo viên hơi chững lại khi thấy nam sinh bước vào, vẻ mặt cậu ta bối rối và lo sợ. Những vết bầm trên mặt càng khiến cho bầu không khí trong văn phòng trở nên căng thẳng hơn.
Nam sinh cúi gằm mặt, giọng lí nhí.
"Em... em xin lỗi... chính em đã nhặt bóp của thầy và giữ làm của riêng."
Nam giáo viên cứng người, ánh mắt chuyển từ Tống Trì sang nam sinh trước mặt, không nói nên lời. Sự tự tin lúc trước như bị dập tắt hoàn toàn.
Thanh Thanh đứng yên, nhìn thẳng vào mắt nam giáo viên với vẻ điềm tĩnh.
"Thầy đã nghe rõ chưa? Lần sau, khi kết luận về ai đó, mong thầy hãy kiểm chứng kỹ hơn."
Cô nói xong, quay sang Tống Trì, nở một nụ cười nhẹ, ngầm nhắn gửi rằng mọi chuyện đã ổn.
Dù sự việc được sáng tỏ, nhưng nam giáo viên vẫn không muốn buông tha.
"Hừ, vậy thì đã sao? Dù không phải do thầy Tống đây lấy thì sự thật thầy ta có liên quan đến xã hội đen vẫn rành rành ra đó."
Thanh Thanh bình thản đáp lại, ánh mắt không chút dao động.
"Chuyện nào ra chuyện đó. Nếu thầy Tống có quá khứ như vậy mà vẫn đứng vững làm giáo viên, chứng tỏ thầy ấy đủ bản lĩnh."
"Còn nếu thầy thực sự muốn truy cứu, chẳng lẽ thầy cho rằng người đã thay đổi không xứng đáng có cơ hội?"
Nam giáo viên nghẹn lời, sắc mặt đanh lại nhưng không thể phản bác. Những lời của Thanh Thanh không chỉ bảo vệ Tống Trì mà còn khiến những định kiến về anh trở nên vô nghĩa.
Nhưng rồi ánh mắt nam giáo viên sắc lạnh quét qua những vết bầm trên tay Thanh Thanh, nụ cười nhếch môi lại nâng lên.
"Vậy sao? Thầy Tống dạy dỗ kiểu gì mà để học sinh vì mình mà bị thương đến mức này? Chẳng lẽ… thầy còn định phủ nhận cả trách nhiệm với chính học trò của mình?"
Tống Trì khẽ cứng người lại, nỗi áy náy dâng lên trong lòng khi nhìn thấy vết bầm trên người Thanh Thanh. Thế nhưng, Thanh Thanh bước lên, ánh mắt đầy quyết liệt.
"Đây là việc em tự chọn làm, không liên quan đến thầy Tống. Còn trách nhiệm của thầy ấy…"
Cô ngừng lại, liếc mắt sắc bén về phía nam giáo viên.
"Đâu phải ai cũng xứng đáng để phán xét?"
Sự cứng cỏi của Thanh Thanh khiến nam giáo viên thoáng ngập ngừng, không khí trong phòng đột ngột căng thẳng như tĩnh mịch.
Mấy giáo viên khác đứng ra khuyên can, thế nhưng nam giáo viên vẫn cứng đầu muốn đem Tống Trì đạp xuống.
Thanh Thanh sắc mặt tối sầm, nhỏ giọng nhưng đầy lạnh lùng.
"Thầy Tống, thầy và mọi người ra ngoài chút được không? Em có một số việc muốn nói riêng với thầy ấy."
Các giáo viên khác thoáng lưỡng lự trước lời đề nghị của Thanh Thanh, nhưng trước ánh mắt kiên quyết của cô, họ lần lượt rời khỏi phòng, để lại không gian riêng giữa cô và nam giáo viên.
Nam giáo viên bật cười khẩy, tỏ vẻ không coi Thanh Thanh ra gì. Nhưng chỉ trong tích tắc, gương mặt anh ta trở nên căng cứng khi nhìn vào đôi mắt sắt lạnh của cô.
"Thầy hứng thú chèn ép người khác đến vậy sao?"
Thanh Thanh cất tiếng, giọng nhỏ nhưng đầy uy quyền.
"Thầy nghĩ rằng có thể dùng lời lẽ để đạp người khác xuống?"
"Thật không ngờ… thầy Lý đây lại là người hèn hạ đến thế."
Nam giáo viên khựng lại, sắc mặt dần trở nên khó coi khi lời của Thanh Thanh đánh thẳng vào lòng tự tôn. Anh ta toan lên tiếng, nhưng ánh mắt không khoan nhượng của cô khiến anh ta chẳng thể thốt nên lời.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]