Doãn Thu khẽ nhướng mày, ánh mắt đầy ẩn ý hướng về phía bàn giáo viên, nơi Tống Trì đang ngồi chỉnh sửa giáo án.
"À, tớ định mời thêm một người nữa... Thầy Tống chẳng hạn. Cậu thấy sao?"
Thanh Thanh thoáng nhìn theo, nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình thản, cô nhún vai.
"Nếu thầy ấy muốn thì tớ không có ý kiến. Dù sao cũng chỉ là xem phim thôi mà."
Doãn Thu mỉm cười gian xảo. Cô biết Thanh Thanh chưa hề nhận ra ý đồ của mình. Ngay sau đó, cô lướt qua mời Tống Trì, và thầy ấy cũng đồng ý nhanh chóng.
Nụ cười bí ẩn của Doãn Thu càng thêm rõ rệt khi kế hoạch nhỏ của cô bắt đầu hoàn hảo hơn mong đợi.
Tối hôm đó, Thanh Thanh đến rạp phim như đã hẹn.
Tống Trì cũng đúng giờ bước vào rạp phim, hơi bất ngờ khi phát hiện chỉ có Thanh Thanh ngồi đó, Doãn Thu vẫn chưa xuất hiện.
Thanh Thanh đang chăm chú nhìn điện thoại, mái tóc buông nhẹ, cô mặc một chiếc váy đơn giản nhưng lại làm toát lên vẻ dịu dàng hơn hẳn so với bộ đồng phục thường ngày.
Khi cô ngẩng đầu lên nhìn anh, nụ cười nhẹ nở trên môi, đôi mắt lấp lánh dưới ánh đèn mờ của rạp phim.
Tống Trì khẽ cảm nhận được nhịp tim mình hơi chậm lại. Hình ảnh cô gái ngồi trước mặt, khác xa với vẻ nghịch ngợm thường ngày, có một chút gì đó khiến anh thoáng rung động.
“Thầy tới rồi à?”
Thanh Thanh nói, giọng vẫn nhẹ nhàng như mọi khi.
“Doãn Thu nhắn không tới được, nên hôm nay chỉ có hai người chúng ta thôi.”
Tống Trì ngồi xuống ghế bên cạnh, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi Thanh Thanh.
"Ừm, không sao. Em trông... khác hơn hôm nay."
Thanh Thanh hơi nghiêng đầu, nhìn thẳng vào anh, đôi mắt có chút thắc mắc.
"Thầy nói em khác chỗ nào?"
Tống Trì mỉm cười lắc đầu.
"Không có gì. Chỉ là trông em... dịu dàng hơn thôi."
Lời vừa dứt, Thanh Thanh nở nụ cười rạng rỡ, không quá để ý tới câu nói của Tống Trì.
Nhưng với Tống Trì, khoảnh khắc ngắn ngủi đó đã để lại trong lòng anh một làn sóng cảm xúc nhẹ nhàng.
Doãn Thu đã cẩn thận sắp xếp mọi thứ từ trước, một kế hoạch tinh tế, hoàn hảo.
Quả thật, Tống Trì cũng có chút ngại ngùng khi chỉ có hai người họ cùng đi xem phim. Cả hai bước vào phòng chiếu, nơi đã sẵn sàng ghế đôi cho hai người ngồi cạnh nhau.
Không gian xung quanh tối mờ, chỉ có ánh sáng từ màn hình lớn nhấp nháy theo từng cảnh phim. Bộ phim mà Doãn Thu đã chọn là một tác phẩm kinh dị đình đám.
Khi những âm thanh rùng rợn đầu tiên vang lên, Thanh Thanh thoáng nhìn quanh và thấy nhiều cặp đôi khác đang nắm tay hoặc ôm chặt lấy nhau.
Cô khẽ cúi đầu, gương mặt hơi đỏ lên rồi quay sang nhìn Tống Trì. Dù có chút do dự, cô nhẹ nhàng đặt tay lên tay Tống Trì, giả vờ vô tình khiếp sợ như bao cô gái khác.
"Thầy... em hơi sợ. Hình như Doãn Thu cố ý chọn bộ phim này để dọa em rồi."
Tống Trì bất giác hơi căng thẳng, nhưng cũng không rụt tay lại. Cảm giác ấm áp từ bàn tay nhỏ nhắn của Thanh Thanh khiến anh khẽ động lòng, dù bản thân không quá để tâm tới thể loại phim này.
Suốt buổi chiếu, Thanh Thanh thỉnh thoảng lại khẽ run lên, bám chặt vào tay Tống Trì hơn mỗi khi phim đến cảnh cao trào.
Trong bầu không khí tối tăm và căng thẳng ấy, khoảng cách giữa họ dường như vô tình được kéo gần hơn.
Sau khi bộ phim kết thúc, hai người bước ra khỏi rạp. Tống Trì vừa nhìn vừa thấy vẻ mặt bình thản của Thanh Thanh sau khi xem bộ phim kinh dị, anh có chút ngạc nhiên, còn anh thì vẫn chưa hết cảm giác căng thẳng.
"Em... không sợ chút nào à?"
Tống Trì hỏi, giọng thoáng nghi ngờ.
Thanh Thanh lắc đầu, mỉm cười tinh nghịch.
"Thầy xem phản ứng của em đi, có vẻ như em sợ lắm sao?"
Tống Trì cười nhẹ, gật đầu thừa nhận rồi nhìn trời đã bắt đầu tối. Cơn gió nhẹ thoáng qua khiến không khí lạnh hơn.
"Để thầy đưa em về nhé. Tối rồi, đi một mình không an toàn đâu."
Thanh Thanh dừng lại, khẽ nghiêng đầu nhìn anh. Cô vẫn giữ nụ cười dịu dàng trên môi, nhưng lời nói lại rất dứt khoát.
"Không cần đâu thầy, nhà em cũng không xa lắm, em tự về được."
"Cảm ơn thầy nhé!"
Dứt lời, Thanh Thanh quay người bước đi, dáng vẻ tự tin và thoải mái. Tống Trì đứng lại nhìn theo bóng cô, trong lòng dấy lên một cảm giác khó tả. Một chút lạ lẫm, một chút băn khoăn.
Chỉ là... cô bé này, tại sao lúc nào cũng có vẻ như nắm được tất cả mọi thứ trong lòng bàn tay?
Sáng hôm sau, trong sân trường náo nhiệt, Thanh Thanh vừa bước vào lớp thì Doãn Thu đã nhanh chóng chạy đến, đôi mắt lấp lánh sự tinh nghịch.
"Thanh Thanh, hôm qua tớ xin lỗi nha, bận đột xuất quá nên không đến được."
"Nhưng mà... nói đi, buổi hẹn hôm qua thế nào?"
Doãn Thu vừa hỏi vừa nháy mắt, ra hiệu dò hỏi.
Thanh Thanh vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh như mọi ngày, cô mỉm cười đáp.
"Cũng ổn, không có gì đặc biệt cả. Chỉ xem phim rồi về thôi."
Nhưng không kịp để Doãn Thu tiếp tục tra hỏi, Tống Trì bước vào lớp. Nhìn thấy anh, Doãn Thu càng thêm phần hứng thú.
"Ôi, thầy Tống! Thầy thấy sao về buổi chiếu phim tối qua? Có vui không?"
Tống Trì khựng lại đôi chút, nét mặt hơi ngại ngùng. Anh cố giữ vẻ tự nhiên nhưng rõ ràng có chút bối rối khi bị hỏi bất ngờ như vậy.
"À... ừm, phim hay, em ấy cũng xem rất chăm chú."
Tống Trì trả lời, ánh mắt lướt nhanh qua Thanh Thanh, không muốn để lộ quá nhiều cảm xúc.
Doãn Thu nhìn cả hai người, cười khúc khích.
"Xem chăm chú thế chắc thân thiết rồi nhỉ? Hai người hợp nhau lắm đấy!"
Cô trêu chọc nhưng không quên nháy mắt đầy ý tứ.
Thanh Thanh chỉ cười nhẹ, không nói thêm gì, nhưng nét mặt vẫn giữ vẻ ngây thơ thường thấy. Trong khi đó, Tống Trì chỉ biết im lặng, tránh ánh mắt của Doãn Thu, lòng anh thoáng có chút xao động nhưng không thể hiện rõ.
Mỗi ngày trôi qua đều trở nên bình yên hơn, giữa những tiết học căng thẳng và giờ giải lao náo nhiệt, Thanh Thanh, Tống Trì và Doãn Thu lại trở thành bộ ba gắn bó.
Cả ba thường xuyên cùng nhau đi qua các hành lang trường, chia sẻ những câu chuyện nhỏ, cười đùa vui vẻ.
Nhưng dường như có một sự thay đổi nhẹ trong không khí.
Trong những buổi trưa hay giờ ra chơi, Tống Trì bắt đầu chú ý nhiều hơn đến Thanh Thanh. Những ánh mắt thoáng nhìn từ anh khi cô nói chuyện với Doãn Thu, khi cô đang ngồi đọc sách hay chỉ đơn giản là mỉm cười một mình.
Tống Trì không giấu được sự chú ý đó, dù chỉ là một cái nhìn thoáng qua.
Doãn Thu như thể đã nhận ra điều đó từ lâu, nhìn thấy vẻ khác lạ trong ánh mắt của Tống Trì. Cô thầm quan sát, mỉm cười một mình rồi khẽ nói với Thanh Thanh.
"Cậu có cảm giác thế nào khi thấy thầy Tống hay nhìn cậu vậy?"
Thanh Thanh ngạc nhiên nhìn Doãn Thu, chưa kịp trả lời thì Doãn Thu đã tiếp tục với nụ cười tinh nghịch.
"Chắc là thầy ấy đang để ý cậu rồi đấy!"
Thanh Thanh im lặng, nhưng trong lòng cảm thấy có chút bối rối. Mặc dù cô không biết liệu điều đó có đúng không, nhưng dường như có một sự thay đổi mà cô có thể cảm nhận được.
Tống Trì trong khi đó cảm thấy hơi lúng túng. Anh không thể hiểu nổi tại sao mình lại cứ nhìn Thanh Thanh nhiều như vậy, nhưng cảm giác ấy vẫn cứ xuất hiện mỗi khi cô ấy gần anh
Anh chỉ đành lặng lẽ nhìn về phía trước, cố gắng không để ánh mắt mình quá rõ ràng.
Doãn Thu với ánh mắt đầy ý cười, biết rằng mọi chuyện đang dần đi đúng hướng với kế hoạch của mình. Cô mỉm cười trong lòng, quyết định tiếp tục đẩy thuyền cho hai người, để mọi chuyện cứ thế phát triển.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]