Tống Trì bắt đầu tiết học đầu tiên của mình. Anh đứng trước bảng, giới thiệu nội dung môn học với giọng điệu đầy tự tin.
“Hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu với một số kiến thức cơ bản. Đầu tiên là...”
Khi bài giảng diễn ra, Thanh Thanh không thể không chú ý đến Tống Trì. Cô nhận ra rằng dù trên người có vài vết thương, anh vẫn rất nghiêm túc và nhiệt huyết.
Lớp học diễn ra trong không khí yên ắng, tiếng bút viết lên giấy vang lên đều đều, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua cửa sổ.
Tống Trì đứng trên bục giảng, ánh mắt anh lướt qua từng khuôn mặt học sinh, cố gắng duy trì sự chú ý của cả lớp.
Anh giảng bài với giọng điệu bình tĩnh, rõ ràng, tay chỉ lên bảng đen nơi những dòng chữ và công thức đã được viết sẵn.
Thi thoảng, anh nhìn về phía Thanh Thanh, thấy cô chăm chú lắng nghe, vẻ mặt dịu dàng mà đầy nghiêm túc. Điều đó khiến anh có chút ấm lòng.
Giờ học trôi qua nhanh chóng, chuông reo báo hiệu kết thúc tiết học. Học sinh trong lớp dần dần thu dọn đồ đạc, rời khỏi phòng để đi ăn trưa.
Doãn Thu nhanh chóng chạy đến chỗ Thanh Thanh, khuôn mặt rạng rỡ ôm choàng lấy cánh tay cô.
“Cậu thấy không? Thầy Tống giảng hay lắm!”
Thanh Thanh gật đầu, ánh mắt còn dán chặt vào Tống Trì đang thu dọn giáo án.
“Tớ thấy thầy rất khác so với những gì tớ tưởng. Cái kiểu bị bắt nạt trước mặt cậu đó, thật không ai ngờ!”
"...Được rồi, mau đi ăn thôi."
Thanh Thanh đang định ra ngoài cùng Doãn Thu thì Tống Trì bước xuống bục giảng, nhìn theo hai cô gái rồi vô tình bắt gặp ánh mắt của Thanh Thanh. Trong thoáng chốc, ánh mắt của họ gặp nhau, một chút bối rối hiện lên trên khuôn mặt của cả hai.
Tống Trì mỉm cười, gật đầu nhẹ nhàng.
"Em ra ngoài ăn trưa đi, nhớ nghỉ ngơi để còn tập trung vào tiết học chiều."
Thanh Thanh đáp lại bằng một nụ cười nhẹ, rồi quay người đi cùng Doãn Thu.
Trên đường đi, Doãn Thu khẽ huých tay Thanh Thanh, mắt cười ranh mãnh.
"Cậu có thấy thầy Tống quan tâm đến cậu không? Hôm nay thầy ấy cứ nhìn cậu mãi."
Thanh Thanh khẽ lắc đầu, cười ngượng ngùng.
"Cậu nghĩ nhiều rồi."
"Không đâu!"
Doãn Thu nở nụ cười tinh nghịch, bước đi nhanh hơn một chút.
"Thầy ấy nhìn cậu với ánh mắt khác mà. Cứ chờ xem."
Tống Trì đứng lại ở cửa lớp, nhìn theo bóng dáng của Thanh Thanh và Doãn Thu khuất dần. Anh chợt nhận ra mình vừa mỉm cười không tự chủ khi nhìn Thanh Thanh, lòng cảm thấy có chút xao động mà anh chưa từng trải qua trước đây.
Sân trường tràn ngập ánh nắng, học sinh tấp nập đi lại tìm chỗ ngồi. Ở một góc sân, Tống Trì đang bị bao vây bởi một nhóm fan nhan sắc.
Các cô gái xúm quanh anh, từng lời hỏi thăm, từng cái nhìn chăm chú, khiến anh không khỏi lúng túng.
"Thầy Tống, thầy có bạn gái chưa?"
"Thầy ăn trưa với chúng em đi!"
"Thầy Tống, thầy có đặc biệt thích món ăn nào không ạ?"
Tống Trì cố giữ vẻ điềm tĩnh nhưng sự bối rối rõ ràng hiện trên gương mặt. Anh khẽ lùi lại một bước, không biết cách nào để thoát khỏi tình huống này mà không làm mọi chuyện rối tung lên.
Ở một góc khác của sân trường, Thanh Thanh đang ngồi dưới gốc cây, chuẩn bị mở hộp cơm ra. Tình cờ, cô liếc mắt nhìn thấy cảnh tượng này.
Từ xa, ánh mắt Tống Trì và Thanh Thanh lại một lần nữa chạm nhau. Trong khoảnh khắc đó, Thanh Thanh hiểu ngay rằng anh cần được giúp.
Cô đứng dậy, bước thẳng đến chỗ nhóm nữ sinh đang vây quanh Tống Trì. Vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng có chút gì đó cương nghị.
Cả nhóm nữ sinh ngạc nhiên khi thấy Thanh Thanh tiến lại gần. Không cần nhiều lời, Thanh Thanh cất giọng bình thản nhưng rõ ràng.
"Thầy Tống sẽ ăn cùng tớ, các cậu thấy vậy được không?"
Giọng nói của Thanh Thanh khiến không khí xung quanh như chững lại. Các cô gái đứng đó nhìn nhau, không ai dám nói gì thêm. Sự bình thản và dứt khoát trong lời nói của Thanh Thanh làm họ bối rối.
"À... được chứ, bọn tớ chỉ muốn hỏi thăm thầy một chút thôi... không có ý gì đâu..."
Một trong số các nữ sinh nói lí nhí rồi nhanh chóng kéo nhóm bạn rời đi.
Khi nhóm nữ sinh rời khỏi, không khí quanh Tống Trì nhẹ nhàng hơn hẳn. Anh thở phào, nhìn về phía Thanh Thanh, ánh mắt đầy sự ngạc nhiên lẫn cảm kích.
"Cảm ơn em."
Anh nói, nở một nụ cười nhẹ.
"Không có gì, thầy chỉ cần ngồi xuống ăn cùng em là được."
Thanh Thanh đáp, rồi đưa tay chỉ về phía gốc cây nơi cô thường ngồi.
"Ngồi chỗ đó sẽ yên tĩnh hơn."
Tống Trì khẽ gật đầu, anh cầm hộp cơm của mình và đi theo Thanh Thanh đến chỗ gốc cây. Lần này, họ ngồi ăn trưa cùng nhau, trong một không gian yên bình hơn, nhưng trong lòng cả hai lại có chút dao động khó tả.
Không khí dưới gốc cây thật yên tĩnh, chỉ còn tiếng lá xào xạc nhẹ nhàng trong gió. Thanh Thanh và Tống Trì đang yên lặng dùng bữa trưa. Sự căng thẳng lúc trước dường như đã biến mất, thay vào đó là cảm giác thư thái giữa hai người.
Từ xa Doãn Thu đi đến, tay cầm theo hai ly nước, đôi mắt sáng lên khi nhìn thấy Thanh Thanh và Tống Trì ngồi cùng nhau.
Doãn Thu nhanh chóng bước lại gần, đôi mắt đầy sự tinh nghịch và tò mò. Cô không ngần ngại ngồi xuống ngay bên cạnh Thanh Thanh, rồi nở nụ cười bí ẩn.
"Hi hi, hai người ngồi cạnh nhau thế này, chắc sẽ không ai biết thầy Tống là giáo viên đâu."
Câu nói của Doãn Thu làm Thanh Thanh khẽ giật mình, nhưng cô vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh. Cô quay sang liếc nhìn Doãn Thu, khẽ nhếch môi cười nhẹ.
"Nói nhảm gì thế? Bọn tớ chỉ tình cờ ngồi cùng thôi."
Tống Trì cũng hơi ngượng, anh không biết phải phản ứng thế nào, chỉ mỉm cười gượng gạo.
Doãn Thu cười khúc khích, không hề bối rối trước lời nói của Thanh Thanh. Cô nhìn cả hai với ánh mắt tinh nghịch, như đang ngầm hiểu điều gì đó.
"Ừ thì, trùng hợp cũng là một cách mà. Nhưng hiếm khi nào thấy cậu ngồi cùng người khác đấy, Thanh Thanh."
Cô khẽ cúi đầu về phía Thanh Thanh, hạ giọng nói thêm, đủ để Tống Trì không nghe thấy.
"Nhưng mà tớ thấy có vẻ thầy Tống rất phù hợp với cậu đấy, nhỉ?"
Thanh Thanh vẫn giữ nụ cười nhưng không trả lời. Thay vào đó, cô tiếp tục dùng bữa, để mặc Doãn Thu với những suy đoán riêng của cô.
Tống Trì cũng nhận ra sự tinh nghịch trong câu nói của Doãn Thu, nhưng không nói thêm gì, chỉ im lặng ngồi cùng hai cô gái.
Bữa ăn diễn ra trong không khí vui vẻ. Thanh Thanh và Doãn Thu thường xuyên đùa giỡn với nhau, tạo ra những tiếng cười khiến Tống Trì cảm thấy thoải mái hơn.
Sau bữa trưa cùng Thanh Thanh và Doãn Thu, Tống Trì cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Không khí vui vẻ và sự nhiệt tình của hai cô học sinh khiến anh bớt đi cảm giác ngại ngùng và xa lạ trong môi trường mới.
Doãn Thu với sự tinh nghịch của mình, và Thanh Thanh với vẻ điềm tĩnh, dường như đã giúp anh quên đi phần nào áp lực từ những ánh mắt tò mò của các học sinh khác.
Trong một khoảnh khắc, khi Doãn Thu cười đùa, Tống Trì khẽ mỉm cười theo. Anh không nói gì nhiều, nhưng trong lòng cảm thấy yên bình hơn. Những lời nói đầy thân thiện và sự cởi mở của hai cô gái khiến anh tin rằng mình sẽ sớm hòa nhập vào ngôi trường này.
Nhìn hai người trước mặt, Tống Trì cảm thấy đây không chỉ là những học sinh mà có lẽ, họ sẽ trở thành những người bạn đồng hành giúp anh thích nghi với vai trò mới của mình.
Dưới gốc cây, nơi mà mọi thứ tưởng như bình thường nhất, lại trở thành khoảnh khắc để Tống Trì hiểu rằng anh sẽ không phải một mình trong hành trình này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]