Buổi sáng trên hải đảo đến với những tia nắng ban mai và tiếng sóng biển, qua một đêm, cơn mưa đã đem bầu trời cọ rửa càng thêm sáng.
Tần Hữu tỉnh rồi cũng không dậy, nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần, mặc cho Sở Dịch giống như gấu Kola mà nằm nhoài trong ngực hắn, chân cậu vẫn còn đang khoác lên đùi hắn.
Cảm giác được người trong lòng ngực hơi nhúc nhích, Tần Hữu chậm rãi mở mắt, nhìn xuống dưới, thân thể Sở Dịch đang lười biếng giật giật trong lòng hắn, từ trong mũi phát ra vài âm thanh mông lung, sau đó lông mi run rẩy, mí mắt thật mảnh chậm rãi nhấc lên.
Đôi mắt chỉ mở hé, cậu nhìn thấy hắn, Sở Dịch liền mơ mơ màng màng mà thở dài một tiếng, ý cười trong sáng rất nhanh hiện trên khóe môi.
Giường cùng chăn gối đều là màu trắng, đây là Tần Hữu cố ý an bài.
Tần Hữu thích nhìn Sở Dịch tỉnh lại như vậy, gương mặt tuấn lãng cùng bờ vai trần trụi trắng như tuyết, nhìn giống như cả người đều đang được từng đám mây ôm lấy.
Giống như đem thứ đẹp nhất, mềm mại nhất đem cậu bao lại, giống như khiến toàn bộ thế giới ôn nhu chờ đợi cậu tỉnh dậy.
Nhìn cậu cười thật tươi từ trong lòng mình, Tần Hữu thoáng nắm chặt tay: “Sớm.”
Chỉ một âm tiết, động tác Sở Dịch đột nhiên dừng lại, giống như là ý thức được cái gì, mới vừa rồi hai mắt còn buồn ngủ lim dim bỗng nhiên trợn tròn, đôi mắt chớp chớp từ từ thanh minh, sau đó quay đầu liếc hắn một cái, nụ cười rạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tinh-gui-tan-thuc/1818930/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.