Tần Hữu không thể làm gì khác hơn là tay nắm lấy eo Sở Dịch để cậu quay đầu lại, cũng không nói gì nhiều, càng không để ba người Hàn gia vào mắt, chỉ là, để Sở Dịch bên cạnh mình, cũng khiến Hàn gia phải đánh ánh nhìn về phía cậu.
Tần Hữu quang minh chính đại ôm một người đàn ông, sắc mặt mấy người Hàn gia ít nhiều có chút sững sờ.
Sở Dịch không hề có ý muốn nhận thân với bọn họ, mặt Hàn Quố cHoa cũng lúc xanh lúc trắng.
Ngược lại là Hàn Dĩnh nhìn Sở Dịch, đôi mắt đẹp chớp chớp, thoáng trợn to, chậm rãi nhếch lên khóe miệng, để lộ ra núm đồng tiền duyên dáng, thần sắc thận trọng nhưng không giấu được nét vui vẻ.
Rất nhanh, cô ta đối Hàn Quốc Hoa ôn nhu nói: “Ba ba, người chỉ lúc chúng ta còn bé mới gặp qua cậu ấy một lần, xưa nay lại không xem TV, nhất thời không nhớ ra, đây chính là Sở Dịch.”
Con gái giảng hòa, bình thường thì liền thuận theo mà xã giao vài câu, nhưng Sở Dịch mím mím môi, khóe môi hơi nhếch, không hợp tác với cô ta.
Có thể là do tiểu bối nhưng lại không chào hỏi y trước, Hàn Quốc Hoa trầm mặt, vẫn như cũ không lên tiếng.
Ánh mắt Tần Hữu thì càng tối đi.
Hai bên giằng co, Hàn Dĩnh thấy thế, ánh mắt hơi nheo lại, hai má có chút ửng đỏ.
Rất nhanh, đôi mắt hơi ướt nhìn Tần Hữu, áy náy cười cười.
Cô đứng ở đó, một thân váy trắng thanh nhã, trong sáng thuần khiết, khuôn mặt tự nhiên như không hề trang điểm, giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tinh-gui-tan-thuc/1818923/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.