Sở Dịch không muốn khóc, thế nhưng cả cơ thể như bị vật gì đó mạnh mẽ nặng nề đè lên, xúc cảm đang mạnh liệt đè nén đột nhiên tràn đầy khoang mũi cùng viền mắt, trước mắt hiện lên khoảnh khắc mơ hồ tối tăm. Cậu nhớ tới lời Yến Thu Hồng từng nói về chuyện sau khi ba Tần Hữu qua đời, mẹ Tần Hữu liền an dưỡng tại biệt thự trên núi, người khác không tính nhưng ngay cả bản thân cậu, dùng hết trí tưởng tượng của bản thân cũng không thể nghĩ ra được sự thật lại tàn khốc như vậy, đau đớn và bất kham đến thế. Tính tình Tần Hữu hung hăng, cao ngạo như vậy sao có thể chịu đựng được. Mọi chuyện đã xảy ra bao nhiêu năm, trong khoảng thời gian đó, mỗi khi nhớ tới mẹ, Tần Hữu rốt cuộc đã phải chịu sự dày vò như thế nào, Sở Dịch ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới. Tần Hữu nói xong, thả cậu ra, lần nữa khôi phục lại tư thế nằm ngửa, trong bóng tối, ánh mắt hắn như hai điểm u quang, yên lặng nhìn về phía trần nhà. Một luồng nhiệt trượt ra khỏi khóe mắt, Sở Dịch cảm thấy đau đớn, vòng tay qua, ôm lấy lồng ngực Tần Hữu, đem bản thân càng tiến gần cơ thể Tần Hữu, tối nghĩa mở miệng: “Khi đó chú bao nhiêu tuổi?” Ngoài cửa sổ, ánh đèn yếu ớt từ sân trước ngôi nhà chiếu vào, phản chiếu lại xương hàm cương nghị của Tần Hữu. Giống như vĩnh viễn cường hãn như vậy, vĩnh viễn cứng rắn không thể phá vỡ, hầu kết Tần Hữu di động chốc lát, trầm giọng mở miệng: “Mười lăm.” Tần Hữu thương tiếc cậu vì khoảng thời gian thiếu niên đau khổ, nhưng, cho tới hôm nay, Sở Dịch mới biết, thời điểm niên thiếu của Tần Hữu, so với cậu còn đau đớn hơn. Trong lồng ngực giống như có cái gì bị người vắt nát, nước mắt rơi xuống đã thấm ướt gối phân nửa gò má, Sở Dịch cắn răng nuốt xuống âm thanh, đầu đặt chếch trên vai Tần Hữu, nửa ngày sau mới mở miệng: “Mới mười lăm tuổi…” có thể làm gì được đâu? “Đây không phải là mượn cớ.” Tần Hữu dứt khoát kiên quyết đánh gãy cậu. Cho dù vừa nãy điên cuồng mê loạn, khi nói tới chuyện này, âm thanh của Tần Hữu vẫn bình tĩnh như cũ khiến người khác phải giận sôi lên: “Chỉ cần có năng lực phân tích sự việc, sẽ không để bản thân bị hung thủ phiến diện mê hoặc, cho dù hắn có tự mình nhận tội.” Đây chính là Tần Hữu, chưa bao giờ lấy bất cứ chuyện gì làm lý do giải vây cho chính mình, không quản hắn một mình gánh chịu có bao nhiêu gian nan. Nguyên lai là đã bắt được hung thủ, có thể cuối cùng mới biết là giả, Sở Dịch không dám tưởng tượng những sự tình liên tiếp nhau dằn vặt Tần Hữu như thế nào. Trán cậu càng dụi gần vào cánh tay Tần Hữu, thân thể lại hơi lùi ra khỏi người hắn, hít một hơi mới ngăn ngừa tiếng nức nở nhưng bụng, vai vẫn run rẩy. Thời điểm mở miệng cũng cực lực đè thấp âm thanh không bình tĩnh: “Nói không chừng đó chính là hung thủ thực sự, mạng đền mạng, không có ai sẽ tùy tiện mà nhận tội?” Sở Dịch rất khó miêu tả cảm xúc hiện tại của cậu, cả người cậu đều co quắp, nước mắt đã thấm ướt cả khuôn mặt, cậu thà rằng người bị bắt chính là hung thủ sát hại Yến Hoan, vì như vậy thì ít nhất Tần Hữu sẽ không thấy thất bại và tự trách như bây giờ. Vừa dứt lời, cảm giác được bả vai Tần Hữu đột nhiên căng lại, Tần Hữu lại mở miệng, going nói lạnh lùng nghiêm nghị khiến người run rẩy: “Hung thủ là người điên, trên tay hắn cũng đã có mấy mạng người, hơn nữa cũng muốn đi tìm chết, hắn liền thuận miệng nhận tội, dù sao, giết ảnh hậu so với giết người bình thường càng khiến hắn có cảm giác thành tựu.” Rất nhanh, giọng Tần Hữu liền khàn khàn: “Năm ngoái, từ trên núi trở về, tôi liền nghĩ do người của ông nội làm nhưng cũng có thể không phải.” Sở Dịch vội vàng thu hồi cánh tay, lấy tay chặt chẽ che miệng lại, cả người run rẩy, nước mắt cuồn cuộn không dứt, nguyên lai chính là lúc ấy Tần Hữu phát hiện ra chân tướng, Tần Hữu mấy ngày đó cơ hồ đem chính mình cùng thế giới cô lập. Tần lão gia tử là người nuôi dạy hắn, nếu như không phải ông ấy cùng Yến Hoan vốn có ngăn cách, Tần Hữu làm sao có thể dễ dàng tin là do ông ấy ra tay….. Tất cả những chuyện này đều vượt qua nhận thức của Sở Dịch, quả thực tàn khốc đến mức khó tin, cậu cuối cùng cũng đã rõ rang, nửa năm qua Tần Hữu đối phó với ông nội của mình không chỉ là vì cậu, mà còn là vì Yến Hoan. Nhưng, hung thủ cũng không phải là ông ấy, Sở Dịch nhớ tới thời khắc sinh tử hấp hối của Tần lão gia tử, Tần Hữu khi đối mặt với ông ấy đã cảm thấy thế nào, Sở Dịch thực sự không dám nghĩ. Cho dù có dung tay che miệng, cơ thể căng cứng hết sực kìm nén nhưng tiếng khóc bị đè nén vẫn từ khe hở truyền ra. Trong bóng tối, Tần Hữu chậm rãi xoay mặt nhìn cậu, yên lặng nhìn kỹ trong chốc lát, đắng chát mà mở miệng: “Quá nặng nề, đúng không?” Sở Dịch không thể nhẫn nại hơn nữa, cả người dính chặt vào cánh tay, lồng ngực Tần Hữu, mạnh mẽ ôm lấy hắn, khóc đến mức thở không ra hơi nhưng vẫn vội vội vã vã lắc đầu. Đầu vẫn chặt chẽ đặt trên vai Tần Hữu, nức nở lên tiếng: “Chú Tần….” Một Tần tiên sinh cường đại không thể bị rung chuyển trong mắt người khác, nhưng kỳ thực thế giới này đối với hắn mà nói, xưa nay chưa từng ôn nhu với hắn. Nhưng, đến tột cùng Tần Hữu có được sự ôn nhu này từ đâu, lại không giữ lại chút nào mà đặt trên người cậu? Trải qua một đêm hỗn độn, cảm xúc mạnh liệt này giống như chỉ có thể nhìn thấy trong bóng tối, giống như bị gió thổi tản mác không thấy tăm hơi. Sở Dịch khi tỉnh dậy, trên giường chỉ còn dư lại một mình cậu. Xoa xoa đôi mắt sưng đau, nhìn chung quanh một lúc mới xác nhận Tần Hữu thật sự không ở trong phòng. Nhanh chóng mặc quần áo, rửa mặt, xuống lầu. Khi chạy đến chỗ rẽ trên cầu thang, nhìn thấy Tần Hữu đang đưa lưng về phía cậu mà ngồi trước bàn cơm, đang cùng dì giúp việc nói gì đó, bước chân mới chậm lại. Hít thở một hơi thật sâu, chậm rãi đi tới, gần thêm chút nữa liền nghe thấy Tần Hữu đang nói với dì giúp việc: “Trước đừng gọi cậu ấy dậy, đợi tới chin giờ, nếu chưa thấy cậu ấy xuống thì cô hâm nóng đồ rồi mang lên.” Dì giúp việc đúng lúc ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy Sở Dịch, cười nói: “Cậu Sở.” Đũa trong tay Tần Hữu dừng một chút, người vẫn giữ nguyên tư thế không nhúc nhích, cũng không giống như thường ngày quay đầu cười nói bắt chuyện với cậu. Mãi cho đến khi Sở Dịch ngồi xuống bên người hắn, Tần Hữu mới đưa mắt nhìn sang, vừa nhìn cái liền ngây ngẩn cả người, một đôi mắt vừa hồng vừa sung, tính huống so với cái ngày cậu bị mẹ kế bạo hành tại biệt thự kia còn khốc liệt hơn. Tần Hữu chỉ nhớ rõ cậu đêm qua có khóc, sáng sớm sau khi rời giường xuống dưới trước cũng không thấy, thẳng đến bây giờ mới biết cậu khóc thành như vậy. Vốn dĩ tâm tình hỏng bét, tối hôm qua lại cùng Sở Dịch nói qua chuyện này, ngày hôm sau thế nào cũng không mấy dễ chịu, nhưng Tần Hữu lúc này lại có chút cảm xúc không thể nói rõ, hắn nhớ tới khi nói những chuyện kia, trong lòng cũng khá bình tĩnh, có thể Sở Dịch…. Tần tiên sinh cảm xúc không rõ trong nháy mắt liền não bổ ra một cái hình ảnh, hắn nói chuyện mạnh mẽ như con sóng lớn còn Sở Dịch bên cạnh lại khóc giống như bị cuốn trôi đi mất. Khó chịu đến như vậy sao? Đôi mắt đen đặc của Tần Hữu bình tĩnh ngưng tại mí mắt bị nước mắt tàn phá cả đêm của Sở Dịch: “Sao không ngủ thêm chút nữa?” Mà Sở Dịch cũng không giống như lần trước ngại ngùng, rất thản nhiên đối diện với hắn: “Tôi muốn cùng ăn sáng với chú.” Là sự thản nhiên nhiệt tình của cậu, trong lòng Tần Hữu liền thấy ấm áp, ừ một tiếng xem như trả lời. Lúc ăn sáng là ngồi song song nhau, hai người đều không biết làm sao mở miệng, mãi đến tại khi Tần Hữu để đũa xuống: “Phim đã hơ khô thẻ tre?” Sở Dịch chầm chậm ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía hắn, đầu lắc lắc. Vậy chính là vì chuyện của hắn mà trở về, ánh mắt liền rơi vào hai mắt sưng đỏ của Sở Dịch. Giống như cảm nhận được sự chú ý của hắn đang đặt ở đâu, đôi mắt đen láy của Sở Dịch lóe lên, mí mắt chớp chớp, giương mắt nghiêm túc chuyên chú nhìn lại Tần Hữu. Cậu nhỏ giọng chậm rãi mở miệng, “Những người như tôi, khóc chính là phát tiết, ngày hôm sau liền tốt rồi, coi như là chuyện đã qua.” Tần Hữu lập tức hiểu rõ ý tứ của cậu, Sở Dịch là đang nói, những chuyện tàn khốc cũng có thể nói thẳng với cậu, cậu coi như có khóc cũng không phải là không thể gánh vác. Vẫn là phong cách hiểu chuyện nhất quán của cậu, Tần Hữu duỗi tay, đặt tay lên mu bàn tay cậu, nghĩ đến đêm qua bản thân liều mạng điên cuồng, có chút không được tự nhiên mà mở miệng: “Thân thể, có chỗ nào không thoải mái không?” Sở Dịch từ từ đứng lên, đi tới sau lưng hắn, cách lưng ghế dựa, cúi người dùng hai cánh tay ôm lấy vai hắn. Sở Dịch đem đầu đặt tại bả vai hắn, “Thân thể tôi khỏe mạnh, đầu cũng coi như nhanh nhạy, thân thủ cũng không tệ lắm, cũng không sợ chuyện gì, hơn nữa vẫn luôn có vận may, tôi có thể bồi chú cho đến khi răng chú đều rụng hết.” Cha mẹ Tần Hữu đều mất sớm, tính mạng Tần lão gia tử lại đang như ngàn cân treo sợi tóc, vào lúc này ở trên đầu quả tim người ta mà nói ra một câu như vậy, trong lòng giống như được cậu làm cho yên bình. Mấy ngày qua ủ dột trong nháy mắt như mây mờ sương tan, có lẽ, hắn nên sớm kêu Sở Dịch quay về. Tần Hữu ngồi không nhúc nhích, nghiêm trang nói chuyện cười, hắn hơi híp mắt nghiêng đầu nhìn Sở Dịch: “Đem bản thân khen thành như vậy, có được không vậy?” Thần sắc Sở Dịch lại đặc biệt nghiêm túc: “Tôi nói không đúng sao?” Vì vậy, chuyện cười của Tần Hữu không thể nói nốt, tay vẫn đặt trên mu bàn tay Sở Dịch, trầm giọng nói: “Rất đúng, cậu vẫn luôn rất lợi hại.” Khóe môi Sở Dịch tạo nên một độ cong nhỏ bé, cánh tay thu lại, đem hắn ôm càng chặt hơn. Tần Hữu cơm nước xong phải đi bệnh viện, trở về phòng thay quần áo liền chuẩn bị ra ngoài, Sở Dịch cầm âu phục từ phía sau giúp hắn mặc lên, Tần Hữu sửa sang lại vạt áo trước, quay đầu lại nhìn, Sở Dịch đối với hắn khẽ cười, “Buổi tối trở về dùng cơm chứ?” Tần Hữu gật đầu. Sở Dịch nói: “Hi vọng lão gia tử gặp dữ hóa lành.” Không biết có phải hay không, giống như thật sự đáp lại lời Sở Dịch, mấy ngày sau, Tần lão gia tử tỉnh lại. Bác sĩ nói: “Bệnh nhân tạm thời không có gì nguy hiểm tới tính mạng, chỉ là, sau này khả năng tự gánh vác sinh hoạt còn phải xem xét tình trạng khôi phục qua các lần trị liệu sau, tuổi tác ông cũng đã lớn, phẫu thuật đối với ông ấy mà nói là không hiệu quả, tình huống tốt nhất cũng chính là như bây giờ, bệnh nhân có dục vọng cầu sinh rất mạnh.” Ý là, người sẽ không chết, bại liệt đến mức nào thì còn khó nói. Với hiểu biết của Tần Hữu đối với ông nội, sẽ giống như lời bác sĩ nói, tính cách Tần lão gia tử quật cường, ý chí kiên định, không tới bước đường cùng thì chính ông cũng sẽ không từ bỏ. Bởi vậy, dù biết rõ ông ấy cho dù tỉnh lại cũng không thoát khỏi vận mệnh phải ngồi xe lăn hoặc nằm trên giường bệnh, Tần Hữu vẫn toàn lực cứu chữa. Buổi tối, Sở Dịch nghe được tin tức này, cuốn lấy cổ Tần Hữu, cười nói: “Vậy rất tốt, buổi tối chúng ta khui bình rượu chúc mừng đi.” Tần Hữu quát mũi cậu, cưng chiều mà nói: “Cậu có thể uống?” Tay ôm eo Sở Dịch, lại tiếp tục trêu chọc, “Ông ấy dằn vặt cậu, cậu cũng thật là không tính toán hiềm khích lúc trước.” Sở Dịch đôi mắt sáng lấp lánh, khóe môi ý cười càng lớn: “Có chú, tôi cũng không sợ.” Không thể nói là không tính toán hiềm khích lúc trước, bất quá, Tần lão gia tử đều bệnh thành như vậy, Sở Dịch hoàn toàn không cần lo lắng ông ấy sau đó có thể làm gì cậu. Quan trọng nhất là, Tần Hữu hiểu lầm ông ấy, nếu như Tần lão gia tử lần này không qua khỏi, Tần Hữu ít nhiều cũng sẽ tự trách, đây là điều mà Sở Dịch không muốn thấy. Lúc này là sáu giờ tối, hai người thân thiết một trận, chuẩn bị xuống lầu, đột nhiên Sở Dịch có điện thoại gọi tới. Sở Dịch lấy điện thoại di động ra nhìn, là Dung Dật, lần trước Dung Dật vì muốn nhờ Tần Hữu giúp đỡ, trước khi rời đi đã xin số điện thoại của cậu, tuy Sở Dịch cảm thấy giữa cậu và cô ta sẽ không lui tới nhiều, nhưng là con gái yêu cầu trao đổi liên lạc, cậu ngay mặt từ chối thì cũng quá không phong độ. Sở Dịch sững sờ, sau đó đem điện thoại di động quơ quơ trước mặt Tần Hữu. Tần Hữu hơi nhếch lông mày, nhàn nhạt nói: “Nghe một chút xem cô ta muốn gì.” Vì vậy Sở Dịch ấn nút nghe, dọc theo hành lang, hai người đều thả chậm bước chân. Hàn huyên vài câu, Dung Dật hỏi: “Cậu gần đây có rảnh không? Là như thế này, vì Dung thị đã giành được miếng đất, để cảm ơn nên muốn mời cậu cùng Tần tiên sinh bữa cơm.” Sở Dịch mở loa ngoài, cả hai người đều nghe được không sót một chữ. Chỉ hỏi Sở Dịch có thời gian hay không, nghe như là chủ yếu muốn mời cậu, Tần Hữu chỉ tính là phụ gia, Sở Dịch liếc mắt nhìn Tần Hữu, cười trả lời: “Tôi cũng không làm gì.” Nhưng Dung Dật nói: “Cậu quá khiêm tốn, chuyện lần này toàn bộ là nhờ phúc của cậu, làm sao có thể nói là không làm cái gì?” Sở Dịch liền một trận ngạc nhiên, nhìn lại Tần Hữu, Tần Hữu tuy rằng không cười, nhưng độ cong khóe môi phi thường hiện rõ, hiển nhiên đối với lời này của Dung Dật vô cùng hài lòng. Cuối cùng, dưới sự tính toán của Tần Hữu, Sở Dịch nói thời gian, bữa ăn liền được quyết định như vậy. Điện thoại vừa ngưng, hai người cùng nhau xuống lầu, Sở Dịch khó hiểu nhìn về phía Tần Hữu, theo lý giải của cậu, Tần Hữu chưa bao giờ là người yêu thích việc xã giao với người không cần thiết. Tần Hữu cụp mắt nhìn bậc thang phía trước, bước chân vũng vàng, mí mắt cũng không nhấc mà nói: “Cô ta rất có mắt nhìn.” Mà Dung tiểu thư thật sự có mắt nhìn so với tưởng tượng của Tần Hữu còn tốt hơn, bữa ăn ngày đó, Sở Dịch cùng đến với Tần Hữu, chờ đến lúc món ăn được đưa lên, Dung Dật quay đầu ra hiệu cho người làm, hai người đàn ông liền mang lên khung tranh được bao kín. Vali da đặt sát gót chân Sở Dịch, Dung Dật nói: “Món quà mọn để bày tỏ tâm ý, mong cậu nhận lấy.” Sở Dịch thoáng mở to hai mắt, thời điểm trao đổi ánh mắt, Tần Hữu ra hiệu nhận lấy. Lúc này, người bên cạnh đem vải trắng xốc lên, Sở Dịch kinh ngạc đem đôi mắt mở càng lớn hơn. Đây là một bức tranh sơn dầu, bên phải có đề tên Sở Thanh Hà, trong hình là biệt thự mà Sở Dịch ở khi còn bé, là những bông hoa tường vi cùng vườn hoa tươi tốt xanh mướt, chính cảnh là bàn gỗ tùng ở giữa mảnh vườn. Nửa mặt bàn là từng tập kịch bản, bên cạnh có một tách cà phê mà ở xa xa chính là một người cha đang cùng con trai chơi đu quay. Hết thảy đều quen thuộc khiến lòng người ấm áp, đứa nhỏ xa xa tuy rằng không vẽ rõ ràng nhưng vẫn nhìn rõ ngũ quan, nếu nhìn kĩ có thể nhận ra chính là cậu khi còn bé. Sở Dịch mơ hồ nhớ lại cha cậu hình như có mời họa sĩ về vẽ tranh, sau đó hình như bán đấu giá làm từ thiện? Cậu không biết Dung Dật là từ đâu tìm được về, nhưng thần sắc cơ hồ không giấu được kinh hỉ, nhìn Tần Hữu, ánh mắt lại lần nữa tập trung trên người Dung Dật, “Chuyện này…” Dung Dật lại cười, “Tôi thấy bức tranh tại nhà bạn, mà người đó lại nợ tôi một ân huệ lớn, tôi liền nói muốn bức tranh này, hiện tại xem như là quà cảm ơn tặng cho cậu, cũng coi như vật quy nguyên chủ.” Lời này hiển nhiên là tận lực khiêm tốn, không nói tới giá sau khi bán đấu giá từ thiện so với giá trị thực tế của tác phẩm chênh nhau bao nhiêu, giá cả tác phẩm nghệ thuật thường kết nối với việc tác giả còn sống hay đã mất, mà cha Sở Dịch đã qua đời nhiều năm như vậy. Nhiều năm trôi qua, nhìn thấy tác phẩm hội họa của cha mình lưu lạc bên ngoài, Sở Dịch kích động khó mà diễn tả bằng lời, bức họa này chỉ cần xuất hiện trước mặt cậu nhất định sẽ được cậu mang về, nhưng thực sự cậu không nên vô duyên vô cớ mà tiếp nhận chỗ tốt từ Dung Dật. Cậu đang tổ chức sắp xếp từ ngữ, Tần Hữu ngồi ở bên liền đột nhiên mở miệng, lời là nói với Dung Dật, ngữ khí còn không ngừng mang theo tán thưởng: “Cảm ơn, cô thật có lòng.” Sở Dịch nhất thời trố mắt ngoác mồm, Tần Hữu liền như vậy nhận. Nhưng, giúp Dung Dật chính là Tần Hữu, cảm ơn là chuyện giữa bọn họ, Tần Hữu đã nói nhận, cậu dù không biết có phải là bắt nguồn từ lợi ích hay không thì cũng không tiện nói thêm gì. Chỉ có thể phu xướng phu tùy mà khách khí với Dung Dật: “Cảm ơn.” Giữa chừng bữa ăn, Tần Hữu phải ra ngoài nhận điện thoại, đôi mắt đẹp của Dung Dật nhìn cậu chốc lát, nói: “Vì chuyện lúc trước mà xin lỗi cậu, Tần tiên sinh so với tưởng tượng của tôi, còn thực sự rất xem trọng cậu.” Lúc trước khi cô thuyết phục Sở Dịch thúc đẩy hợp tác giữa cô và Tần Hữu đã nói: “Tần tiên sinh bây giờ nhìn trúng cậu, nhưng chuyện giữa hai người đàn ông vẫn luôn khó nói trước, như vậy đi, bây giờ cậu giúp tôi, sau này tôi sẽ giúp cậu, tôi bảo đảm, cho dù có một ngày, cậu với Tần tiên sinh có mỗi người đi một ngả, dù có chuyện khó khăn gì, Dung gia vẫn sẽ luôn trả lại ân tình này cho cậu.” Sở Dịch lúc đó kiên quyết cự tuyệt cô, cậu thực sự dễ nói chuyện, nhưng chưa bao giờ lấy chuyện liên quan tới Tần Hữu để xã giao với người khác. Hiện tại nhắc lại lời này, Sở Dịch không thể không cảm thán Dung Dật quả thực co được dãn được. Nhưng, này cũng không phải là trọng điểm, cậu đột nhiên ý thức được một chuyện, tao nhã khéo léo cười với Dung Dật: “Cho nên, hôm nay Dung tiểu thư đưa tôi món quà này, cũng không liên quan tới việc tôi có cảm thấy bản thân mình có xứng dáng với chữ cảm ơn này hay không.” Cậu nói như vậy chính là ám chỉ Dung Dật có phải lấy món quà tặng cậu này để lấy lòng Tần Hữu hay không, Dung Dật cũng vô cùng thẳng thắn, “Đúng vậy, ngoại trừ cái này, tôi thật sự không nghĩ ra được phương thức nào tốt hơn để cảm ơn Tần tiên sinh. Đương nhiên, tôi cũng thực sự muốn kết giao với một người bạn là cậu.” Trên đường về nhà, cùng Tần Hữu ngồi trong xe, Sở Dịch tựa đầu trên vai Tần Hữu vẫn không lên tiếng. Tần Hữu giơ tay xoa xoa gò má cậu, “Còn nghĩ chuyện vừa rồi? Đừng suy nghĩ nhiều, Dung Dật làm rất tốt, món quà cảm ơn này thực khiến tôi vừa lòng.” Hắn thản Nhiên như vậy, Sở Dịch bị hắn nói đến phát cười, không biết xấu hổ mà hỏi lại: “Là chú vừa lòng hay tôi vừa lòng?” Ngón tay ấm áp của Tần Hữu mơn trớn hai má cậu, nhìn thật sâu vào đôi mắt Sở Dịch, chốc lát, hạ thấp giọng nói: “Cậu vừa lòng chính là tôi vừa lòng.” Sở Dịch chỉ cảm thấy cả người nóng lên, trong lòng giống như bị mèo cào, nghiêng người qua ôm lấy vai Tần Hữu, ôm lấy chặt chẽ. Lại nghĩ một đằng nói một nẻo oán hận: “Chú Tần… kĩ năng nói lời tình ý của chú lúc nào cũng max điểm….”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]