Sở Dịch không vội rời đi, tại chòi nghỉ cạnh ao nhỏ mà ngồi xuống.
Ngày hôm nay trời cao trong xanh, gió nhè nhẹ, nhưng cậu đột nhiên có loại cảm giác hít thở không thông.
Bên cạnh không biết lúc nào liền kéo tới một đám trẻ con, trên sân cỏ đùa giỡn, âm thanh nghe chói tai. Sở Dịch không thể làm ngơ được, cánh tay đặt lan can, đem ánh mắt chuyển tới mặt ao bình tĩnh như gương.
Thế giới này đối với cậu mà nói cũng quá chật chội, cậu chỉ yêu một người mà thôi, nhưng phần tâm tư này lại như bị thả vào kẽ hở nhỏ hẹp, ai cũng không cho phép nó mở ra, không ngừng bị người đè ép.
Thanh âm cười đùa của bọn nhóc không ngừng truyền tới, càng nghe tâm tình càng thêm phiền muộn, Sở Dịch giơ tay muốn gỡ xuống cái nơ trên cổ, nhưng nghĩ tới bữa tiệc còn chưa bắt đầu, tay vẫn đành buông xuống.
Vừa mới định đứng dậy rời đi, đột nhiên nhìn thấy đám nhóc kia, mấy đứa trẻ to to nhỏ nhỏ đang lôi kéo vai cùng châu của một bé trai năm, sáu tuổi khác, dùng sức đem nhóc đó ấn xuống đất.
Giọng trẻ con thanh thúy cùng lúc vang lên: “Quỳ xuống, quỳ xuống.”
Một bé trai cao hơn chút đang diễu võ dương oai mà giơ lên món đồ chơi roi ngựa, “Mày là vật cưỡi của tao, dám không nghe lời, tao liền lấy cái này quất mày, sau đó lại để mẹ tao đánh mày, hừ!”
Mà cậu nhóc năm, sáu tuổi đang liều mạng giãy giụa trên mặt đất kia, đôi mắt đỏ ngầu mạnh mẽ nhìn chằm chằm người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tinh-gui-tan-thuc/1818898/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.