Chương trước
Chương sau
Sở Dịch khoác tay lên vai Tần Hữu, cảm nhận thân thể nóng bỏng, các thớ cơ đang căng cứng trong lòng bàn tay, cứng ngắc giống như một pho tượng đá.
Đôi môi rơi vào môi Tần Hữu, đầu tiên chỉ là chạm thử nhẹ nhàng, xúc cảm mềm mại nóng rực, ngay cả khí tức của Tần Hữu cũng nóng rực.
Tần Hữu không nhúc nhích, trong bóng tối, Sở Dịch nhìn thấy con mắt của hắn, bên trong vẻ thâm thúy lộ ra một tia ngạc nhiên mông lung, như là không thể tin được, lại giống như hỗn loạn không hề hay biết chuyện gì đang xảy ra.
Sở Dịch thả một tay xuống ôm lấy lưng hắn, cánh tay đang víu lấy bả vai hắn cũng đồng thời dịch tới sống lưng kiên cố, đem cánh tay khép lại càng chặt mà ôm lấy hắn, sau đó, nhắm mắt lại, không để ý hết thảy mà dùng sức hôn Tần Hữu.
Đầu lưỡi dò vào khoang miệng, đụng vào niêm mạc mềm mại, trong nháy mắt, liền bị chấn động.
Trong khoảnh khắc, Tần Hữu đột nhiên chuyển động, Sở Dịch cảm thấy phía sau gáy bị hắn dùng lực nhấn giữ, hàm dưới cũng bị hắn mạnh mẽ kiềm trụ, sau đó, Tần Hữu đem đầu lưỡi quấn lấy, trong chớp nhoáng càn quét toàn bộ khoang miệng cậu, tùy ý cướp đoạt, dùng sức mà cuốn lấy.
Trong xe u ám yên tĩnh, tiếng hít thở ngày càng nặng nề, lực đạo Tần Hữu hôn cậu mãnh liệt giống đang gặm cắn, như một dã thú thức tỉnh sau thời kì ngủ đông mà hoàn toàn mất khống chế, chỉ muốn nuốt chửng lấy cậu.
Nhưng sức mạnh cơ hồ thô bạo mang theo khát cầu khó có thể che giấu, môi lưỡi giao triền, cuồng loạn cuốn quýt khiến máu trong người Sở Dịch không ngừng mãnh liệt sôi trào, trong tim là niềm vui mừng khôn xiết run rẩy đến tê dại.
Bàn tay khoát trên tấm lưng dày rộng của Tần Hữu chầm chậm mà mạnh mẽ tới lui, vẫn luôn băn khoăn nên đặt lên bên eo, hay bên hông, rồi dần dần sờ tới khóa thắt lưng.
Khí thế hừng hực nhiệt liệt, trong nháy mắt ngón tay Sở Dịch chạm tới khóa thắt lưng, thân thể Tần Hữu giống như bị điện giật mà run lên bần bật.
Tựa hồ là đồng thời, hàm dưới cùng đôi môi Sở Dịch được thả ra, bàn tay rộng lớn của Tần Hữu rơi xuống bả vai cậu, Sở Dịch kinh sợ mà mở mắt ra, một luồng lực đạo nhấn giữ bả vai cậu, đem cậu miễn cưỡng đẩy ra khỏi người Tần Hữu, đem cả người cậu đặt trên ghế dựa.
Mà Tần Hữu cũng không hề rời đi, chỉ là hai tay đem cậu chặt chẽ đặt tại lưng ghế dựa, từng ngụm từng ngụm mà thở hổn hển, ánh mắt lại thẳng tắp khóa lại cậu.
Bên trong không có nhiều ánh sáng, Sở Dịch thở dốc đối diện với Tần Hữu, cậu nhìn thấy tơ máu trải rộng trong hai mắt Tần Hữu, ngay cả viền mắt cũng đỏ lên, nhiệt tình còn chưa tan, mà đôi mày rậm tuấn mỹ lại nhăn lại, trong ánh mắt xoắn xuýt tự trách cùng buồn nản như một con thú bị nhốt.
Vừa rồi còn đang mừng rỡ như điên nay lại giống như bị dội một gáo nước lạnh, Sở Dịch đưa tay muốn gỡ tay Tần Hữu ra, nhưng lực đạo Tần Hữu trên vai cậu lớn đến mức không lay động được, chốc lát, nghiêng người thoáng tiến lên trước, đem đầu gác bên gáy cậu, trầm thấp mà khàn khàn mở miệng: “Đừng nhúc nhích.”
Sở Dịch cúi đầu muốn nhìn ánh mắt hắn, Tần Hữu liền nửa ngồi nửa quỳ ở bên người cậu, nhắm mặt lại che đi tất cả tâm tình trong đó, hơn nửa khuôn mặt rơi vào trong bóng tối, biểu tình của Tần Hữu, cậu nhất thời không thấy rõ.
Sở Dịch viền mắt nóng lên, tối nghĩa mà mở miệng: “Tại sao? Chú rõ ràng cũng muốn.”
Tần Hữu rốt cục chậm rãi ngẩng đầu lên, trong ánh mắt mê man của hắn mang theo nồng đậm đau đớn cùng giãy giụa, ánh mắt quấn quýt, tựa hồ lóe lên vẻ không đành lòng.
Rất nhanh, giơ tay bưng kín đôi mắt Sở Dịch đang nhìn về phía hắn.
“Vừa nãy, là lỗi của tôi.” Tần Hữu nói.
Cũng đúng vào lúc này, đột nhiên nghe thấy ngoài xe truyền đến tiếng người: “Là Tần Hữu trở về sao?”
Là giọng phụ nữ, theo câu nói này có thể thấy người này cùng Tần Hữu là quen biết.
Đây là gara trong biệt thự, Sở Dịch từ thất lạc cùng nản lòng đến cực điểm nhất thời hoảng hốt tỉnh táo lại, thừa dịp Tần Hữu sững sờ trong nháy mắt, đem tay hắn kéo ra, ánh mắt không thể tin được nhìn về phía Tần Hữu.
Người tới là phụ nữ, nhưng là một phụ nữ trung niên hơn năm mươi tuổi, người này đứng ở trong sân cách nhà để xe không xa, vóc người được bảo dưỡng, bộ sườn xám cắt may tinh tế ôm lấy thân thể, thoạt nhìn có chút dư âm phong vận.
Hai người sửa sang lại quần áo rồi xuống xe, thần sắc Tần Hữu đã khôi phục lại vẻ lãnh túc tự phụ theo thói quen.
Thấy hắn đi ra, người phụ nữ liền nghênh đón mà tiến lên hai bước: “Lão gia tử đến, vừa nãy nghe thấy có tiếng xe lái vào, nửa ngày lại không thấy ai vào cửa liền sai tôi ra đây xem thế nào.”
Tâm tình Sở Dịch đã xấu tới cực điểm, vào lúc này lại vô cùng ngạc nhiên cùng căng thẳng, lão gia tử có thể tùy tiện ra vào biệt thự của Tần Hữu, sợ chỉ có mình ông nội hắn.
Đừng hỏi Sở Dịch tại sao cậu lại có cảm giác biến động trong lòng nhưng đột nhiên nguy cấp này.
Lúc bọn họ đạp lên đường mòn đá vụn hướng về phía cửa biệt thự, người phụ nữ này liền tiến lên đi trước bọn họ.
Tần Hữu đi không nhanh, ánh mắt nhìn bóng đêm nặng nề trước mặt, thấp giọng nói: “Nếu có thể thì tự mình lên lầu, không cần đặc biệt bắt chuyện với ông ấy.”
Đang nói chuyện, bọn họ vào cửa.
Còn đang đứng ở huyền quan*, Sở Dịch liền thấy ở đối diện, một lão nhân đang đứng tại bức tường giữa phòng khách và phòng ăn.
*Huyền quan là khu vực nghỉ được tính từ cửa chính vào phòng khách. Đây là nơi làm giảm những xung đột từ bên ngoài vào trong nhà và cũng là nơi bảo vệ “sinh khí” bên trong của ngôi nhà.
Người đàn ông lớn tuổi đó mặc áo sơ mi trắng cùng quần âu màu đen, tuy rằng tóc đã hoa râm, tay chống gậy, nhưng dáng đứng không hề lọm khọm như những người đã lớn tuổi khác.
Người này đưa lưng về phía bọn họ, đang ngẩng đầu nhìn tranh treo trên tường, nghe thấy tiếng bước chân mới chậm rãi xoay người, cười híp mắt nhìn về phía Tần Hữu: “Về rồi.”
Tần Hữu dừng lại trước người ông, gật đầu: “Hôm nay sao ông lại tới đây?”
Ông ấy lại không trả lời , ánh mắt chậm rãi rơi trên người Sở Dịch, hơi nheo mắt lại tỉ mỉ quan sát, “Vị này là?”
Tần Hữu rất nhanh mà mở miệng: “Sở Dịch.”
Không cần biết chuyện gì vừa mới xảy ra, gặp trưởng bối phải chào hỏi là điều phải làm, cho dù miễn cưỡng, Sở Dịch nở nụ cười khéo léo mà nói: “Chào ông, tôi là Sở Dịch, gần đây, đang ở nhờ nơi này.”
Lão nhân trên dưới đánh giá cậu một trận, đột nhiên bừng tỉnh: “Sở Dịch, cậu diễn cái vai… Thích khách, bộ phim đó tên gì nhỉ?”
Sở Dịch nhất thời ngạc nhiên, nhưng vẫn là hơi cười lễ phép trả lời, “Tên là ( tuyệt đại phong hoa ),không nghĩ tới người có xem qua.”
Hỏi một đáp một như này thì đến bao giờ, Tần Hữu ở bên cạnh im lặng nửa ngày, đột nhiên nói với ông nội: “Sở Dịch vừa nãy là vội vàng lên lầu nghỉ ngơi, có gì ngày mai nói đi.”
Không đợi Sở Dịch mở miệng, ông lão đã cười thành tiếng: “Tôi xương già rồi còn không ngủ sớm như vậy, hai đứa thanh niên tuổi trẻ mà gấp cái gì.”
Ánh mắt liền chuyển hướng Sở Dịch, tán thưởng nói: “Tôi thấy cậu ấy rất tốt, tuổi còn trẻ nhưng lại có chí hướng, không táo bạo, rất lâu rồi không gặp được đứa nhỏ nào mà mới gặp đã thấy có duyên, tất nhiên liền muốn nhiều lời vài câu.”
Lời là nói với Tần Hữu.
Lão nhân một mạch nói xong, liền hướng một bên ghế sô pha chậm rãi bước tới, đi được một nửa quay đầu hướng Sở Dịch ngoắc ngoắc tay: “Lại đây, bồi lão già này một lát.”
Đầu tiên là một phen khích lệ, lúc này lại đưa ra yêu cầu, Sở Dịch ngược lại không tiện cự tuyệt, cũng không khỏi bất đắc dĩ.
Sở Dịch lập tức kéo ra nụ cười sáng loáng, làm ra vẻ vui vẻ đáp ứng.
Ánh mắt Tần Hữu hơi trầm xuống, còn muốn nói gì đó, Sở Dịch đã ngồi xuống, hơn nữa còn quay mặt đi không nhìn hắn.
Đúng lúc có điện thoại tới, Tần Hữu lấy điện thoại ra liếc mắc nhìn màn hình, ánh mắt sâu sắc nhìn bóng lưng Sở Dịch, quay đầu đi về phía phòng làm việc.
Trong phòng khách lưu lại một già một trẻ, bàn cờ được mang lên, ông Tần đi một bước, thở dài: “Tần Hữu thật cũng không có ý tứ, từ nhỏ đã ít nói rồi.”
Sở Dịch thực sự không biết tiếp lời như nào thì tốt, tuy rằng lão nhân thoạt nhìn hòa ái dễ gần, nhưng người này là một tay đem Tần Hữu răn dạy ra thành người, hơn nửa đời người hô mưa gọi gió.
Cậu muốn thực sự coi ông Tần là một người trước sau như một, là một con người hiền hòa, nhưng thật sự, trước mặt người này mà ăn nói không cẩn thận thì thật quá ngu xuẩn.
Sau một lát, mới châm chước mở miệng: “Chú ấy rất ưu tú.”
Lão nhân có chút ít tự hào than thở: “Đúng, rất ưu tú, nói tới cũng kỳ, năm Tần Hữu mười tám tuổi, là có thể đem tôi…. rốt cuộc.”
Nói xong, đùng một cái, dứt khoát ăn luôn quân tốt của Sở Dịch, ha ha nở nụ cười.
Sở Dịch không biết lời này của ông có bao nhiêu ý tại ngôn ngoại, với mê loạn đêm này, đầu óc lại đột nhiên thanh tỉnh.
Hiện tại, cậu đang đối diện với một vị nuôi hi vọng với người nối dõi của Tần Hữu, mà Tần Hữu, vốn phải là theo con đường nào?
Bởi vì gia thế, từ bất luận phương diện nào, hắn đều phải có một gia đình bình thường như quan niệm thông thường của xã hội, một gia đình có người chồng, người vợ và ít nhất là một đứa con.
Sở Dịch không biết trong đầu là tư vị gì, cho dù ông Tần là đang ám chỉ cậu, nhưng người này cũng có lập trường của mình, cậu thậm chí một câu cãi lại cũng không nói ra được.
Cuộc sống của Tần Hữu cần gì, cậu từ sớm đã biết, nhưng là, lúc tỉnh lúc mê, ngay cả chính cậu cũng vẫn luôn giằng co giữa tình cảm cùng lý trí.
Một quân cờ cuối cùng, cậu thua.
Trên mặt ông Tần lộ ra một tia mệt mỏi, đem cờ bày lại trong hộp: “Ngày hôm nay tới đây thôi.”
Sở Dịch nhanh tay giúp ông dọn bàn cờ, lại nghe ông chậm rãi mở miệng: “Ngày mai là sinh nhật lão già này, bọn tiểu bối trong nhà đều tới, lúc đó, cậu cũng đi theo náo nhiệt một chút đi.”
Sở Dịch mờ mịt nhìn phía ông, đây là cái có ý gì?
Nhưng cũng không biết vì sao, Sở Dịch sững sờ chốc lát, liền gật đầu một cái: “Vâng, lúc đó cháu sẽ tới ạ.”
Đên nay Tần Hữu không thể ngủ yên giấc.
Hắn nằm ở trên giường, dùng cánh tay che mắt, trong đầu có một vạn chữ chạy liên hồi, quá một lúc lâu cũng không thể ngủ.
Mãi cho đến nửa đêm, mọi suy nghĩ mới chậm rãi lắng xuống.
Trong mơ mơ màng màng, hắn thấy mình đang ở trong một ngôi nhà, chân đạp lên sàn gỗ từng bước một mà đi lên cầu thang.
Thời gian hẳn là đêm khuya, trong nhà rất yên tĩnh, cứ cách một đoạn lại có đèn trên vách tường, ánh đèn đem hàng hiên chiếu lên mờ nhạt.
Trong tay hắn có một cây dậy, đi thằng lên lầu.
Đến cuối cầu thang, thuận theo tia sáng mà đi vào trong hành lang tối tăm, một cánh cửa đóng kín chặn trước mặt hắn.
Ghé tai vào cửa, nghe thấy tiếng khóc nức nở đè nén của người phụ nữ.
Bỗng nhiên lửa giận nhất thời bốc lên, hắn cắn chặt hàm răng, lui về sau một bước, nhấc chân hướng về phía cửa gỗ đá một cái.
“Bịch” một tiếng, một tiếng lại một tiếng, vang vọng trong hành lang an tĩnh từng đợi dội lại vào tai.
Nhưng sức hắn có hạn, Tần Hữu nhìn lại bàn chân đạp cửa của mình, đó là chân của một đứa nhóc đang mang giày thể thao, vậy ra, đây là lúc hắn còn bé.
Trong lúc hoảng hốt, Tần Hữu không phân biệt được đây rốt cuộc là hồi ức hay cảnh trong mơ, mà tại thời khắc này, ý thức không bị khống chế, hắn nâng cây gậy lên, đập mạnh vào cái khóa trước cửa.
Tiếng khóc của người phụ nữ trong phòng càng lúc càng lớn, hình như là đang kêu tên hắn, nói cái gì đó không rõ, hình như là bảo hắn đi đi?
Không biết qua bao lâu, rầm một tiếng, cửa mở, hắn nhảy vào trong phòng.
Trên giường lớn trong phòng ngủ, người phụ nữ nằm co rút ở đầu giường, một đầu tóc rối loại đầy vẻ bất kham, hai tay không biết bị cái gì trói lại chỗ hoa văn đầu giường.
Tần Hữu đi vào một chút mới nhìn rõ đó là một bộ còng tay, trên cánh tay trắng như tuyết của người phụ nữ có loang lổ những vết xanh tím, hàm răng hắn cắn càng chặt hơn.
Người phụ nữ nước mắt giàn giụa mà nhìn hắn, khóc không thành tiếng, “Tần Hữu… Đi ra ngoài…”
Tần Hữu quay đầu nhìn người đàn ông đang nằm trên ghế quý phi bên cạnh, người này hiển nhiên là uống nhiều rồi, thân thể vô lực nằm nghiêng trên giường, đôi mắt say mông lung nhìn về phía hắn.
Tần Hữu đi tới, đột nhiên giơ cao cây gậy nên một cái vào chỗ lưng dựa trên ghế: “Chìa khóa còng tay!”
Người đàn ông bị hắn làm cho sợ, rất nhanh mà ngã xuống đất, hướng ra ngoài cửa, không để ý tất cả mà gào lên: “Người đâu? Đều chết hết rồi sao? Đem hắn… mang ra ngoài.”
Tần Hữu liền đập một gậy đánh lên phần đất ở bên cạnh hắn, “Chìa khóa!”
Rất nhanh, những người khác trong nhà liền tới nơi, xông lên kéo lấy hắn là một người đàn ông trưởng thành, đôi mắt tức giận của Tần Hữu sắp nứt, lần này cây gậy thẳng thắn mà hướng trên người đàn ông đang say kia.
Vung được một nửa thì bị người khác kéo tay, bên tai có người lo lắng kêu to. “Tần Hữu! Sao lại dám đánh ba ba của mình được!”
Còn có tiếng khóc thê thảm của người phụ nữ: “Tần Hữu…. con đi ra ngoài….”
Mắt thấy bị người lôi ra ngoài, ánh mắt Tần Hữu mạnh mẽ khóa lại trên người đàn ông uống say.
Người đàn ông từ trên mặt đất lảo đảo bò lên, hai mắt đỏ bừng nhìn lại hắn, “Tao chỉ là quan tâm mẹ mày, tao làm gì sai chắc?”
Oành mà một tiếng, cửa ở trước mặt hắn khép lại, Tần Hữu đột nhiên cả kinh, người nhất thời tỉnh rồi.
Không phải tòa nhà lớn hắn ở khi còn bé, không có người đàn ông uống say, cũng không có người phụ nữ khóc lóc.
Gian phòng không bật đèn, chỉ có ánh trăng chiếu qua khe cửa sổ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Sở Dịch thức dậy không tính là muộn.
Còn chưa kịp rửa mặt, liền nghe thấy cửa phòng bị gõ hai lần.
Rửa qua cái tay rồi đi tới cạnh cửa, mở cửa ra, cậu nhìn thầy Tần Hữu đứng ở ngoài, đã mặc một thân chính trang.
Cũng đúng, hôm nay là ngày sinh nhật của ông Tần, Tần Hữu cũng nên về nhà cũ chuẩn bị cho bữa tiệc.
“Sớm.” Sở Dịch nói, nói xong giơ tay gãi đầu một cái.
Người đàn ông này đối với cậu luôn quan tâm chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ, không quản chuyện gì xảy ra, hắn cũng không trả lời hay oán giận, trách cứ.
Ánh mắt thâm trầm yếu ớt của Tần Hữu nhìn cậu trong chốc lát, sau đó, nhấc lên cánh tay, đem một cái hộp dẹt dài nhét vào trong tay cậu.
Sở Dịch mở to hai mắt, “Đây là cái gì?”
Hộp gỗ tử đàn tinh xảo với hoa văn chìm, cậu nhanh chóng nâng tay nhận lấy.
Tần Hữu lúc này trong mắt mới toát lên một tia ý cười nhạt nhẽo , “Quà mừng thọ.”
Sở Dịch đôi mắt trợn lên càng lớn, lông mày cũng nhíu lại, không thể tin nhìn về phía Tần Hữu.
Tôi đến nhà anh mừng thọ, còn phải để anh chuẩn bị quà sao? Quá xem thường người khác đó, Tần tiên sinh.
Một cái biểu tình, Tần Hữu liền nhìn ra biểu đạt ý tứ của cậu, nghiêm mặt nói: “Có chút ít thời gian, cậu đi đâu tìm quà hợp ý?”
Theo cá tính của Sở Dịch, lần này tới cửa nhất định sẽ chuẩn bị chu đáo, cậu chưa bao giờ thất lễ.
Tần Hữu cũng không phải nghi ngờ khả năng của cậu, nhưng, tìm một món đồ phù hợp với sở thích của ông nội, lại chỉ có một ngày chuẩn bị, quả thật cũng hơi hấp tấp.
Huống hồ Sở Dịch hiện tại không thuận tiện ra ngoài, hắn dám đánh cuộc, lần này đối với Sở Dịch là phiền phức lớn.
Nghe hắn nói xong, tròng mắt đen nhánh của Sở Dịch lấp loé mấy lần, rất nhanh lại rũ xuống mi mắt, khóe môi tạo lên một độ cong thật nhỏ đẹp mắt, “Cảm ơn.”
Tần Hữu nhìn cậu chốc lát, ánh mắt khó khăn dời đi chỗ khác.
Đúng vậy, Sở Dịch còn trẻ, tuổi của hắn thì không, liều mạng mà làm, không suy tính trước sau, cũng không lo hậu quả, có thừa sự kích động cùng nhiệt tình.
Sở Dịch sẽ kích động, nhưng hắn phải khống chế.
Chỉ là Tần Hữu không biết làm thế nào để phân tích cùng Sở Dịch, mối quan hệ nào mới có thể sâu sắc dài lâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.