Sáng hôm sau, Tần Hữu xuống lầu trước, bữa sáng đã được bày trên bàn, Sở Dịch còn chưa chịu xuống.
Tần Hữu ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn cầu thang, liền nhìn thấy phần chiếu nghỉ giữa hai tầng lộ ra một mái đầu nhung nhung.
“Còn không mau xuống ăn sáng.” Tần Hữu nói.
Người trên lầu đáp tiếng, toàn bộ thân hình chậm rãi hiện ra trong tầm mắt hắn, phía trên mặc một chiếc áo lông trắng, phối hợp cùng chiếc quần jean màu xanh đậm, hình ảnh thoải mái của tên nhóc mới lớn, chính là Sở Dịch.
Đi tới cách hắn không xa, Tần Hữu mới phát hiện, một đêm trôi qua, viền mắt Sở Dịch vẫn hồng hồng chưa tan hết, chắc tại làn da trắng, nên bây giờ nhìn vẫn rõ ràng.
Ngày hôm qua, ôm cho cậu khóc, cũng khó trách ngày hôm nay ăn uống không có dư vị.
“Sớm.” Tần Hữu trong lòng có chút muốn cười, nhưng thần sắc vẫn nhàn nhạt nhìn Sở Dịch đi tới bên bàn ăn.
Sở Dịch môi mím chặt, khóe môi tạo thành một đường cong rất nhỏ, mắt giả vờ có tinh thần mà thoáng trợn to, nhãn thần lại không được tự nhiên hiện nên vẻ mơ hồ.
Vẫn duy trì loại biểu tình xấu hổ này cho tới khi đối diện với ánh mắt của Tần Hữu “Sớm.”. Khi ngồi, đầu cúi xuống, không nói gì, yên lặng ăn.
Tần Hữu khóe miệng giật một cái, thân thể thoáng nghiêng về trước, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Sở Dịch , “Đàn ông có nước mắt nhưng không dễ dàng rơi lệ, đấy là vì chưa thực sự thương tâm, cậu hoàn toàn không cần phải có gánh nặng.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tinh-gui-tan-thuc/1818885/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.