Tần Hữu đi chậm lại, nhưng không có chào đón cậu, Sở Dịch đi tới trước mặt bọn họ, xốc mũ lên, huơ huơ cái ô trên tay, thanh âm lộ ra chút tiếu ý mà nói: “Bên ngoài mưa to, may trong xe có ô, tốt quá, không sao rồi.”
Tuy rằng còn có kính râm, nhưng thần sắc Sở Dịch chắc có vài phần co quắp nhưng vẫn còn nhận ra được, tóc trước trán bị dính nước mưa, thậm chí ngay cả phần vai áo gió cũng bị dính nước mưa.
Tần Hữu theo bản năng mà nhìn đoàn người đang đi tới đi lui trong sảnh.
Sở Dịch là một ngôi sao, ở trong dòng người dày đặc này, bị phát hiện là một chuyện, bị người ta chụp ảnh lại thêm một chuyện.
Ở phi trường đến chặn hắn, cũng thực sự là lựa chọn tốt.
Nghiêng đầu nói với trợ lý, nói “Cậu đem đồ đạc trở về đi, những chuyện kia, để ngày mai tới công ty rồi nói.”
Nói xong, nhấc chân tiếp tục đi tới vị trí hẻo lánh nhất trong sảnh.
Sở Dịch vội vàng đi theo chân hắn, hai người đi thẳng ra khỏi sảnh, ra ngoài sảnh, Sở Dịch mở ô, nhưng mưa to gió lớn như vậy, mở ô cũng không giải quyết được gì, Tần Hữu dừng lại.
Sở Dịch cũng dừng theo, hai người đứng dưới mái hiên, mưa to đến mức cảm giác như cả thế giới đều bị bao phủ trong hơi nước.
Hai bên trái phải cũng không có nhiều người, Sở Dịch tháo kính râm, sắc mặt bất an đã rất khó che giấu.
Liếc mắt nhìn áo khoác nhung dày đang vắt trên cánh tay Tần Hữu, khóe môi kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tinh-gui-tan-thuc/153583/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.