Sở Dịch không có hối hận khi cùng Tưởng Lan xé rách khuôn mặt, tuy rằng bên ngoài… Việc này, tra nam là tên đầu têu, nhưng chỉ bằng việc Tưởng Lan cổ động Ngô lão bản đến ép buộc cậu mà nói, đã đủ bỉ ổi, hiểm ác, đáng sợ, nếu đêm đó có chuẩn bị khác, nếu không gặp được Tần Hữu, Sở Dịch không dám nghĩ tới liệu còn hậu chiêu gì không, nhưng cậu dám đánh cuộc, Tưởng Lan hẳn là sẽ muốn một đòn mà hủy diệt mình.
Cậu đêm nay hoặc là không làm hoặc là phải ra oai phủ đầu Tưởng Lan, tâm tình tựa như ác ma ủ mưu đã lâu mà đập vỡ cửa kính nhà bên, rồi lại giống như tiểu hài tử thở hổn hển chạy vù vù về nhà, đã giải được hận nhưng vẫn thấp thỏm.
Cùng trợ lý tiên sinh từ cửa hông phía đông đi ra, ngoài đó có một chiếc xe có rèm che. Trời đang rét đạm, tiếng gió gào thét. Sở Dịch mặc cũng không phải là loại lễ phục dày dặn, bị gió lạnh thổi vào nhịn không được rùng mình.
Trợ lý chỉ tay vào chiếc xe có rèm che, cửa sau vẫn đang đóng nói: “Đi thôi.”
Sở Dịch mở cửa xe ngồi vào trong, quanh thân lập tức được sự ấm áp bọc lại, ngồi ở phía bên kia, lưng ghế được kéo xuống, Tần Hữu một tay để ở tay vịn, hơi nghiêng người, tựa vào cửa, giống như đang nhắm mắt dưỡng thần, cũng giống như là đang ngủ.
Từ sân cỏ cách đó không xa, ánh sáng truyền tới qua cửa sổ xe, Sở Dịch có thể thấy rõ một Tần Hữu, vốn luôn quần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tinh-gui-tan-thuc/153577/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.