Hình dáng đờ đẫn của Sở Dịch giống như thời gian đã dừng lại, Tần Hữu gõ cửa càng mạnh, cửa sổ thủy tinh rung mạnh, cậu tựa như không nghe thấy.
Tần Hữu dùng lực kéo cửa xe, không hề hấn gì. Cong mình kề sát vào nhìn kỹ, Sở Dịch nhãn thần mờ mịt, gương mặt hồng một cách bất bình thường, hiển nhiên là đã uống nhiều rượu.
Mới chỉ một giờ, Sở Dịch liền đem bản thân uống tới bất tỉnh nhân sự như này cũng ngoài sức tưởng tượng. Đúng lúc trợ lý dừng xe xong cũng tới, Tần Hữu đi qua một bên, nói: “Gõ cửa, kêu mở”
Trợ lý đi tới gõ cửa, qua một lúc lâu mới nhìn thấy đầu của người đang ngồi chỗ tài xế, đầu lắc lắc vài cái, ở trên ghế dựa tiếp tục dập đầu dập đầu.
Sở Dịch cảm giác sương mù giăng đầy hai mắt, con ngươi xoay chuyển thập phần chậm chạp, trong mắt đen nhánh nhìn quanh chậm rãi mới có tiêu cự, mang theo tia khó hiểu nhìn hai người.
Trợ lý tiên sinh vui mừng quá đỗi, “Sở Dịch, mở cửa”
Sở Dịch đầu tóc mất trật tự, bị mồ hôi thấm ướt dán tại thái dương, không ngừng lắc đầu: “Không ra.”
Cách cánh cửa đóng chặt truyền tới thanh âm nhỏ vô cùng. Nhưng thái độ của y kiên định mang theo tính tình trẻ con.
Trợ lý phóng nhẹ thanh âm: “Sở Dịch, mở cửa ra có được không?”
Sở Dịch ợ rượu, quật cường mà lại nghiêm túc nói: “Ba chưa có về. Ai tới cũng không mở….”
Tần Hữu: “…. “
Trợ lý tiên sinh: “…. “; Vị ấy là ai a?
So sánh với Sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tinh-gui-tan-thuc/153575/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.