Trên đầu Sở Dịch có một vết khâu, vết đỏ vẫn chưa nhạt, bởi vì cảm mạo mà cả người nóng bừng, cũng chưa xác định có bị chấn thương bên trong hay không, làm xong kiểm tra liền được đưa tới phòng bệnh.
Trên hành lang yên tĩnh của bệnh viện, Tần Hữu hỏi bác sĩ: “Bảy năm trước cậu ấy cũng bị thương ở chỗ đó, liệu có bị ảnh hưởng gì không?”
Thầy thuốc đẩy kính mắt, nói: “Tất cả đều phải chờ kết quả kiểm tra”
Trợ lý Tần Hữu đứng một bên không khỏi hoảng hốt, nguyên lai, tiểu minh tinh này cùng Tần Hữu không chỉ là nhận thức, mà còn có những bảy năm quen biết?
Đối với việc lần thứ hai chạm mặt Sở Dịch, lại lần nữa đụng tới chuyện đầu óc này, Tần Hữu chỉ có thể nói trên đời này không thiếu chuyện cẩu huyết.
Bất quá chuyện đã qua được nhiều năm, lần thứ hai nhìn thấy Sở Dịch, bản thân hắn cũng là phi thường ngoài ý muốn, thiếu niên ngây ngô đơn bạc năm đó giờ đã biến thành thanh niên anh tuấn khỏe mạnh, hơn nữa, trong trường hợp như hôm nay, phản ứng của Sở Dịch, xem như thực thong dong trấn định.
So với mấy năm trước, cái con người ở trước mặt hắn giơ chân kêu khóc đến muốn chết muốn sống giống người mang bệnh, quả thực không thể so sánh nổi.
Sau khi nghe hộ sĩ nói qua bệnh trạng của Sở Dịch, Tần Hữu đến bên ngoài phòng bệnh, còn chưa có đi vào trong, chợt nghe được Sở Dịch dùng tiếng địa phương nồng đậm nói này nói nọ cùng hộ sĩ.
Hào khí bồng bột, trò chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tinh-gui-tan-thuc/153573/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.