Chương trước
Chương sau
Trương Tuệ An chạy vào biệt thự, vốn nghĩ ba mẹ Cần sớm đã đi ngủ. Đâu có ngờ vừa chạy vào đã bắt gặp ba cặp mắt đang nhìn mình.

Cô đứng hình mất 5s, một lúc sau mới có phản ứng lại. Cô nhe răng ra cười cúi đầu chào hỏi:

“Dạ, thưa ba mẹ con mới về.”

Sau đó, tầm mắt cô tiếp tục dừng bên cạnh người phụ nữ trung niên với vẻ mặt rầu rĩ ngồi bên cạnh mẹ Cấn.

Trương Tuệ An nhướn mi gật đầu chào hỏi:

“Đây là ai thế mẹ.”

Mẹ Cấn cười nhẹ, nhỏ giọng nói:

“Đây là dì Tôn đó.”

Trương Tuệ An cong môi cười chào hỏi:

“Cháu chào dì Tôn ạ.”

Tôn Lệ gật đầu chào hỏi lại, cô nghĩ mình ở đây cũng không giúp được gì nữa nên nói:

“Ba mẹ, dì Tôn con xin phép lên phòng ạ.”

Sau khi nhận được sự cho phép của người lớn, Trương Tuệ An mới từ tốn đi lên phòng.

Vừa lên đến phòng cô mới có thể vuốt ngực thở dài lắc đầu nói:

“Đúng là xui mà, nếu mà biết ba mẹ giờ này còn thức thì mình thà ngủ ở chỗ Khúc Nghi.”

Cô tự đánh vào đầu mình một cái tự nhiên cô lại có cảm giác như mình đã quên mất điều gì đó nhưng mà cô có vò đầu bứt tóc cũng không nhớ nổi.

Cô thở dài: “Thôi kệ, nào nhớ thì nhớ”

Trương Tuệ An đi đến tủ quần áo mang theo bộ pijama của mình đi vào phòng tăm.

Vì có hơi lười lúc đầu cô còn định không skincare nhưng khi tẩy trang xong xô mới phát hiện trên trán chà bá.

Cô trợn tròn mắt hốt hoảng:

“Ôi vcl, mặt của tôi. Mụn đâu ra lòi ra vậy trời vài ngày nữa cô còn phải đi làm bán giám khảo ở trường cấp 3 rồi làm sao đây?”

Trương Tuệ An cắn môi suy nghĩ, suy nghĩ một lúc cô mới nhớ hình như nguyên chủ có thuốc trị mụn thì phải.

Đợi lúc tắm xong đi ra ngoài, cô mới đi đến bàn trang điểm của nguyên chủ để tìm thử.

Bỗng dưng..

Cánh cửa phòng mở ra, Cẩn Niên bình thản bước vào bên trong đi đến giường nằm xuống.

Trương Tuệ An: “??”

Trương Tuệ An đứng hình trố mắt nhìn anh với khuôn mặt đầy dấu hỏi.

Cẩn Niên nằm trường giường cầm điện thoại lên để xem gì đó mà không để tâm đến cô.

Cô tức giận đi đến giật phăng đi chiếc điện thoại trên tay anh nói to:

“Anh làm cái qq gì mà vào đây nữa? Phòng của anh kế bên chứ có xa đâu mà qua đây?”

Cẩn Niên trầm tĩnh đợi nghe cô nói hết:

“Cô định để cho mẹ tôi biết là tôi và cô là cặp vợ chồng không ưa nhau hả?”

Trương Tuệ An bĩu môi khoanh hai tay trước ngực lèm bèm:

“Trước giờ có thuận đâu mà nghịch.”

Cấn Niên vẫn kiên nhẫn nhìn cô nói:

“Cô chắc chắn là muốn tôi ngủ riêng?”



Trương Tuệ An theo phản xạ gật đầu, Cẩn Niên nhếch môi cười nham hiểm lưng tựa vào thành giường nói:

“Vậy hôn tôi một cái đi rồi tôi đi” (

Trương Tuệ An như nghe gì đó kinh hoàng, cô trợn tròn hai mắt hết cỡ miệng há hốc nói lắp bắp:

“An..anh bị bị dê xồm hả? Vậy thì tôi càng không thể để anh ở lại phòng của tôi được.

Sau đó, cô kéo mạnh tay của Cấn Niên đứng dậy nhưng mất thăng bằng khiến cô ngã vào người của Cẩn Niên.

Nhưng điều đặc biệt đáng nói ở đây đáng để nói chính là hai người..

ĐÃ MÔI CHẠM MÔI RỒI!!!!!!

Trương Tuệ An cả kinh.

Quát đờ phắc?

Nụ hôn đầu của tôiiiiiiiii.

Tôi còn trong trắng đó.

Quát đờ phắc ???

Trương Tuệ An tỉnh táo dùng hai tay đẩy mạnh anh ra nhưng không quên tát mạnh vào một bên má trái của anh.

“ĐỒ KHỐN, NỤ HÔN ĐẦU CỦA TÔI!!!

Cấn Niên nghiêng mặt sang một bên, trên má in hẳn 5 bàn tay đỏ chót, anh dùng lưỡi đẩy đẩy một bên má.

Cấn Niên thích thú nham hiểm cười.

“Cô thấy tôi rảnh sao? Tôi là muốn đi ngủ nhưng do cô là người té vào người tôi mà?”

Trương Tuệ An: “Anh an..h..nhưng đây là phòng tôi mà?”

Cẩn Niên nhún vai thản nhiên nói:

“Đây là nhà tôi, tôi là chủ nhà đó. Tôi ngủ ở đâu cô cũng cấm sao?”

Trương Tuệ An định nói nhưng vừa mới mở miệng đã mất hết cả hứng nói nên liền nuốt lại vào bụng.

Cô bực bội đi vòng qua phía còn lại ôm lấy gối của mình ôm rồi xoay người rời đi.

Cấn Niên hỏi cô:

“Cô đi đâu vậy??"

Trương Tuệ An lườm anh, giọng nói có chút mỉa mai:

“Do ai kia giành giường tôi rồi, có qua có lại tôi là đang chuẩn bị giành giường của anh.”

Cấn Niên: “Ồ”

Ồ cái quần què.

Mau cản tôi lại đi chứ.

Bảo là tôi ở lại để anh tự đi đi.

Cô phấn khích dùng đôi mắt cún con nhìn Cẩn Niên trong sự mong đợi.

Mong anh sẽ cản cô lại.

Nhưng không.

Hy vọng càng nhiều, thất vọng càng cao.

Cấn Niên không những không cản cô mà còn thản nhiên xem cô như không khí mà cầm lấy điện thoại xem.

Trương Tuệ An thật sự sắp bị tên khốn này làm cho phát điên rồi.

Cô hậm hực bỏ đi ra khỏi phòng còn không quên đóng cửa một cái RẦM để dằn mặt anh.



Cô vừa đi không lâu người vừa nãy còn tỏ ra bình thản đã đỏ hết cả mặt.

Anh còn vô thức sờ lên môi của mình, nhớ lại khi nãy mỗi cô vừa chạm vào môi anh.

Cái sự mềm mại đó thật sự là rất khó để diễn tả được. Không những mềm mà còn ngọt nữa chứ thật là muốn thử lại một lần nữa quá đi.

Cấn Niên ngồi cười ngây ngô một mình cho đến khi cửa phòng một lần nữa được mở ra.

Trương Tuệ An khép nép bước vào đặt gối lại trên giường, cô làm ngơ đi ánh mắt của anh mà đặt cái gối ôm bự ở giữa.

Cấn Niên phì cười nhưng đột nhiên anh cảm thấy có hơi lạnh sống lưng.

Trương Tuệ An lườm anh, oán giận nói:

“Sao anh không nói cho tôi biết là phòng của anh đã dùng cho dì Tôn ở hả? Anh là muốn tôi bị quê đúng không nếu tôi không nghe mẹ và dì nói chuyện chắc là tôi sẽ quên mất!!!”

Cấn Niên: “Nãy giờ cô để tôi nói sao?”

Trương Tuệ An hừ lạnh nằm xuống giường.

Tự nhiên bây giờ cô mới nhớ ra chuyện khi nãy mình quên mất là gì.

Trì Châu khi nãy khi chuẩn bị về, vì lo cho cô con gái một mình lái xe không an toàn nên muốn chạy phía sau để đưa cô về.

Nhưng do cô sợ sẽ làm phiền đến anh ấy nên đã từ chối khéo và còn nói:

“Cậu yên tâm đi khi nào về đến nhà tớ sẽ gây lập tức nhắn tin báo bình an cho cậu.”

Aissss.

Thật là.

Dạo này cô đúng là điên rồi, cứ nhớ trước quên sau cứ bị hay quên mất những việc cần làm.

Trương Tuệ An nằm xuống quay lưng về phía anh, tay cô bấm mở điện thoại khung cuộc trò chuyện với Trì Châu:

( A Châu, thật ngại quá tớ đã về lâu rồi nhưng bây giờ tớ mới nhớ lại việc phải nhắn tin báo bình an cho cậu. )

Trì Châu đang khám bệnh cho bệnh nhân nhận được tin nhắn từ thì mỉm cười.

Người hôm nay anh ấy khám bệnh là một người phụ nữ già.

Trì Châu mỉm cười trả lời tin nhắn của cô:

( Không sao đâu, về nhà là tốt rồi. )

( Tớ chỉ sợ cậu sẽ gặp kẻ xấu. )

Trương Tuệ An gửi một sticker hình con mèo:

( Tớ về đến nhà rồi nên cậu không cần lo nữa đâu. Tớ cảm ơn cậu nhaaa. )

Trì Châu mỉm cười, người phụ nữ già mỉm cười thăm dò:

“Nếu tôi đoán không nhầm, bác sĩ Trì đây là đang tương tư cô nào phải không??”

Trì Châu đứng hình nhìn bà ấy, người phụ già đó tiếp tục nói:

“Nhìn nét mặt cậu bây giờ rất giống tôi của trước kia haha, cứ hễ gặp họ đều sẽ bị ngây ngốc mà cười.”

Trì Châu không phủ nhận cười nhẹ gật đầu.

Bà ấy nói: “Tôi thật muốn biết xem người khiến bác sĩ Trì của chúng ta mê rốt cuộc là ai đó nha.”

Trì Châu mỉm cười thấp giọng nói:

“Cô ấy là người rất tốt bụng, cô ấy rất thích cười, nụ cười của cô ấy như thuốc vậy mỗi khi tôi mệt mỏi muốn bỏ cuộc đều sẽ nhìn vào nụ cười của cô ấy, chỉ cần nhìn nó tôi liền cảm thấy mình như được hồi sinh vậy.”

Càng nói giọng anh ấy càng nhỏ:

"Nhưng tiếc thật, cô ấy không thuộc về tôi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.