Chương trước
Chương sau
Từ lúc về đến giờ, tâm trạng của Trương Tuệ An cũng dần trở lại bình thường. Cô thậm chí còn phấn khích vì mình sắp được giải thoát khỏi nam nữ chính.

Cô nằm trên giường hát líu lo, mắt vẫn tập trung xem trực tiếp trận chung kết đánh giải của Tăng Dương ở trong phòng.

Đó giờ cô không có thời gian để quan tâm mấy cái trận đấu giải này. Chẳng qua hôm trước Khúc Nghi và Giang Thanh thảo luận xôn xao trong nhóm.

Bọn họ đang ở gần chỗ Tăng Dương sẽ thi đấu muốn hỏi cô và Trì Châu có muốn bay sang đó để cổ vũ không.

Nhưng hôm trước chính là ngày cô và Trì Châu bận làm việc với nhà trường về chụp ảnh và kế hoạch của sự kiện nên đã từ chối.

Hiện tại, trong group chat bốn người Khúc Nghi và Giang Thanh vui vẻ chụp lại mọi khoảnh khắc biểu cảm của Tăng Dương:

Khúc Nghi: ( Haha, các cậu xem đi có hài quá không? Thế mà con chu chu cái mỏ kìa. )

Giang Thanh: ( Biểu cảm này thật sự rất giống những lúc cậu ấy bị cô chủ nhiệm bắt gặp đi chơi game rồi bị xách cổ về phạt quá!!)

Trì Châu: ( @Giang Thanh, @Khúc Nghi hai người cùng nhau đi đến xem cậu

ấy đánh giải à? Hai người rảnh rỗi như vậy sao? )

Giang Thanh: @Trì Châu cậu nghĩ gì thế, bọn tớ chỉ tình cờ gặp nhau thôi. )

Tuệ An: ( Hai cậu tình cờ là đang đi trên đường cái gặp nhau á hả? 3 N

Khúc Nghi: ( An An, thật sự chỉ là tình cờ thôi. Hai cậu đừng có mà suy diễn nữa.

Tuệ An: ( @Khúc Nghi tớ đã nói gì đâu? Tớ chỉ là đang thắc mắc thôi. )

Giang Thanh: ( Haha, chỉ là tớ có chuyến công tác ở đây còn Khúc Nghi thì đi du lịch nên tớ rủ cậu ấy đi xem trận đấu giải của Tăng Dương thôi. )

Khúc Nghi: ( Đúng đúng, nhưng mà hôm nay Tăng Dương đánh rất hay nha. )

Trương Tuệ An đang cười khúc khích bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Cốc cốc cốc..

Tiếng nói bên ngoài của mẹ Trương vọng vào:

“Bé cưng, con có đang rảnh hay không?”

Trương Tuệ An từ trên giường bật dậy chạy đến mở cửa, cô ló đầu ra khỏi cửa mỉm cười:

“Mẹ.”

Mẹ Trương cười hiền nhỏ nhẹ nói:

“Con mở cửa cho mẹ nói chuyện được không?”

Cô không do dự gật đầu mở cửa ra mời mẹ Trương vào trong.

Mẹ Trương bước vào trong phòng đi đến bên giường kéo tay cô ngồi xuống cạnh bà.

Bà thấp giọng hỏi:

“Chuyện hôm nay con có thể kể cho mẹ chưa?”

Cô gãi đầu cười cười:

“Hả? Có chuyện gì to tát đâu mẹ. Chỉ là con với Cẩn Niên gặp một số hiểu lầm thôi.”

Mẹ Trương thở dài, một phần muốn gặng hỏi một phần lại không muốn ép buộc cô:



“Con chắc chắn chỉ là một tý hiểu lầm không?”

Trương Tuệ An gật đầu nhẹ, mím môi nói:

“Con cũng đang suy xét một vài chuyện, nhưng mà nếu con ly hôn thật mẹ không ngại người ta cười vào mặt gia đình mình à?”

Mẹ Trương cười hiền, trong mắt đều là xót xa

“Ngại gì, chuyện này không phải chuyện bình thường sao? Vợ chồng không

hạnh phúc thì ly hôn, ba mẹ chỉ sợ con mình sống không tốt chứ ngại gì miệng người đời khinh chê.”

Trương Tuệ An chủ động ôm lấy mẹ Trương khiến bà cứng đờ người. Cô cong môi cười tươi rói thấp giọng nói:

“Cảm ơn mẹ vì đã luôn bên con. Thật may mắn vì có mẹ”

Mẹ Trương vuốt ve lưng cô, đánh yêu vào mông của cô:

“Nhưng này nhá, dạo này con không thèm tâm sự gì với mẹ cả. Hồi đó còn líu lo líu tíu gọi mẹ ơi, mẹ à, hôm nay còn mệt, hôm nay con buồn. Bây giờ lớn rồi, chuyện gì cũng mang giấu mẹ.”

Cô cười hì hì nằm yên trong lòng mẹ một lúc lâu mới buông ra. Bà nhìn cô dặn dò:

“Tối ngủ con coi nhớ đóng cửa sổ, đắp chăn vào kẻo bệnh đó nha.

Trương Tuệ An ngoan ngoãn gật đầu răm rắp không ý kiến gì.

Mẹ Trương sau khi dặn dò cô đầy đủ mới an tâm đi ra ngoài. .

Tại biệt phủ Cấn Gia..

Suốt từ sáng đến giờ, Cẩn Niên vẫn luôn ở trong thư phòng.

Mặc kệ quản gia Lý có lên gõ cửa gọi mời xuống dùng bữa anh cũng luôn miệng bảo không đói.

Nhưng hiện tại trời đã tối, ông sợ bệnh của anh lại tái phát.

Ông thở dài đành phải đi lên gọi anh xuống dùng bữa.

Lên đến phòng, ông gõ cửa.

Cốc cốc cốc..

“Cậu chủ.”

“Cậu chủ ơi.”

Đợi một lúc, cánh cửa dần mở ra. Ông nhìn thấy Cấn Niên liền nói:

“Con xuống dùng bữa đi, trưa nay con chưa ăn gì?”

Cẩn Niên giọng nói khô khốc, khàn đặc nói:

“Tuệ An vẫn còn chưa về sao?”

Quản gia Lý khựng người, ông cứng đờ không nhúc nhích vì ông không nghĩ tới anh sẽ hỏi câu hỏi này

“À thì.”

Quản gia Lý thấp giọng nói:

“Con bé bảo muốn về nhà mẹ đẻ ở vài hôm.”



“Nhưng mà chuyện lúc sáng bác có nghe hai đứa cãi nhau rồi. Bác nói con cũng sẽ không tin đâu, bác nghĩ con nên tự xem camera ẩn thì hơn. Con bé An An không phải người kiếm chuyện đâu. Con nhìn xem tính tình con bé như thế thôi cũng không làm gì quá đáng. Khi sáng những lời nói của con quả thật đã gây sát thương cho An An rất lớn.”

Cấn Niên đẩy đẩy cằm, hai tay đút trong túi quần hơi cúi đầu nghe ông nói.

Quản gia Lý nhìn dáng vẻ bất cần của anh không biết có hiểu hay cố tình không hiểu chỉ đành lắc đầu nói:..

“Con định sẽ giải quyết như nào? Ông bà chủ chắc cũng sắp về rồi.”

Cẩn Niên cắn môi, nhàn nhạt nói:

“Ngày mai con sẽ qua đón cô ấy về đây.

Quản gia Lý mỉm cười hài lòng, gật đầu hỏi anh:

“À..vậy bây giờ con có muốn xuống dừng bữa hay không?”

Anh khẽ thở dài, đưa tay lên xoa mạnh trán nói:

“Con không đói, con có chút mệt mọi người chia nhau ăn đi.”

Anh đóng cửa phòng lại đi thẳng ra ngoài ban công để đứng.

Nhìn ra ngoài bầu trời xa vời tâm trạng anh có chút không thoải mái.

Vốn dĩ từ trưa sau khi nghe thư ký Trần nói cô bỏ đi, anh đã mở và xem kỹ

đoạn camera lúc đó nghe rõ mồn một những lời Tần Khuê nói chỉ là cái tôi không cho phép anh phải hạ mình xin lỗi.

Nhưng anh cũng không muốn ba mẹ anh vừa về biết được chuyện Trương Tuệ An đòi ly hôn chắc chắn sẽ rất tức giận.

Anh im lặng lấy điện thoại từ trong túi ra, anh muốn gọi điện thoại của Trương Tuệ An để xin lỗi.

Nào ngờ anh tìm muốn nát cái danh bạ cũng không tìm thấy số của cô.

Ngay tại thời khắc này, dường như anh nhận ra được một điều..

Anh và cô như hai người xa lạ vậy đến cả số điện thoại của cô còn chưa có.

Cưới nhau cũng lâu, bây giờ đến cả số điện thoại liên lạc cũng không có thì..

Trông nực cười không?

Cẩn Niên khó chịu trong lòng đột nhiên khiến anh muốn hút thuốc.

Nhưng vừa mới mở hộp thuốc ra lại cảm thấy tụt hứng bèn đóng lại thở dài cất đi.

Anh thở dài, trong lòng cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Cấn Niên cảm thấy mấy ngày vừa qua bản thân mình như bị gặp quỷ vậy.

Anh thề lúc mà anh xem lại video từ camera ẩn anh mới cảm thấy bất ngờ vô cùng.

Từ cái cách Tần Khuê diễn kịch trước mặt anh tới lúc tháo mặt nạ ra nói chuyện với người khác trông thật ghê tởm.

Mỗi bộ mặt của cô ta bây giờ đều khiến anh cảm thấy chán ghét.

Càng giúp đỡ, càng dây dưa với cô ta anh càng cảm thấy đó chính là sai lầm.

Còn vấn đề tình cảm lúc đầu chỉ là do một vụ cá cược với bạn bè thôi nào ngờ cô ta xem nó là thật.

Tới lúc cô ta ra nước ngoài còn có người đồn thổi cô ta là bạch nguyệt quang của anh nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.