Nguyệt Ảnh mà y yêu, đã sớm không phải là Nguyệt Ảnh lúc đầu, là y vẫn không chịu hiểu, là y vẫn không muốn thừa nhận sự thân, Nhan Tu Độc trong lòng đau đớn khó nhịn.
Lương Thanh Nghĩa một bên càng lớn tiếng nói: “Nói thì nói, việc gì phải sợ hắn chứ? Hắn hủy trang, giết người, chẳng lẽ có thể cấm được trong lòng người khác nghĩ cái gì sao? Chính hắn cũng biết, cho nên mới không có nói lại được.”
“Đủ rồi, ta cảm thấy đủ phiền rồi, ngươi đừng nói gì nữa.” Nhan Tu Độc mất đi khống chế đập bàn giận dữ.
Hắn lên cơn điên như bao kẻ tầm thường khác, căn bản chẳng còn bộ dáng hào hoa phong nhã trước kia, trước Nhan Tu Độc cực độ phẫn nộ, Lương Thanh Nghĩa rốt cuộc câm mồm, hắn cho dù sơ ý như thế nào, cũng phát giác tình huống có điểm dị thường.
“Đại sư huynh, ngươi với Nguyệt Ảnh rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cho dù hắn nửa đêm muốn mò lên giường của ngươi, ngươi cũng chẳng thể toàn thân bị lột sạch sẽ mới đúng.”
Nhan Tu Độc xua tay, cái gì cũng không muốn giải thích, Lương Thanh Nghĩa muốn nghĩ như thế nào thì cứ để cho hắn nghĩ như thế ấy đi, y mệt mỏi nói: “Ta mệt rồi, Nghĩa, ngươi để cho ta ngủ yên một giấc đi!”
Lương Thanh Nghĩa đầy bụng nghi vấn, nhưng mà rốt cuộc vì tôn kính y cũng không có hỏi nữa, hắn khép lại cửa, đem hết thảy nghi vấn nuốt ngược vào trong lòng.
Nhan Tu Độc một mình cũng chẳng thể ngủ yên, y tâm phiền ý loạn, nghe gió lùa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tinh-dai-phat/265703/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.