Chương trước
Chương sau
Nguyễn Anh không như dự tính ban đầu, đứng ngẩn ra ở trên đất.   Lang Trạm ước chừng là lần đầu tiên thỏa hiệp, thần thái rất không tự nhiên, muốn ra vẻ tự cao tự đại của thái tử, lại muốn ra vẻ dịu dàng, trong lúc mâu thuẫn, ánh mắt nhìn về phía Nguyễn Anh có phần ý tứ hàm súc nói không rõ, làm cho Nguyễn Anh giật mình phản ứng lại, “thiếp cái gì cũng không nghe rõ.” Đẩy tay Lang Trạm ra đi về phía trước.

  Lang Trạm: “… …”

  Cũng không thể hoàn toàn trách Nguyễn Anh vô lễ, trước khi vào ngục lần đầu tiên, ấn tượng của nàng đối với Lang Trạm chỉ dừng lại trong sự miêu tả nghĩ thôi cũng thấy rùng mình của các cung nữ, cảm thấy chàng là một người bạo lực, nói một lời trái ý liền giết giết giết, sau khi vào ngục nàng và Lang Trạm có cơ hội tiếp xúc, ở chung thời gian dài, tuy luôn cảm thấy Lang Trạm vốn không phải không hợp tình người, trái lại vô cùng lương thiện biết chăm sóc người khác, nhưng hoàng uy khó đoán, lại nghĩ đến suy đoán vượt giới hạn vào lúc dùng bữa sáng của mình, nàng chỉ có thể giữ khoảng cách với Lang Trạm mới bảo toàn được sinh mệnh.

  Lang Trạm nào có nghĩ đến những việc này, vừa đi theo lên, từng mảng mây đen kéo đến kèm theo tiếng sấm nuốt chửng cả đường chân trời, tiếng sấm gầm lên dồn dập, bầu trời hoàn toàn biến đổi, từng hạt mưa lớn đổ ào xuống đám đông, lách tách rơi xuống trên đất.

  Đầu vai Nguyễn Anh rất nhanh liền ướt sũng, Lang Trạm không để ý đến những chuyện khác, cởi áo ra che cho nàng, lần nữa kéo nàng trở lại trong lòng mình, che chở cẩn thận.

  Nguyễn Anh kinh ngạc khi chàng lại ở trước đám đông ... ... cởi ... ... áo, không muốn làm một thái tử gia cao quý nữa? Chậm chạp phát ra một tiếng, “á?” Lại chìm vào trong lồng ngực ấm áp.

  Lúc hai người quay về quán trọ, đi vào phòng, Lang Trạm đã ướt sũng, chàng không để ý đến mình, đưa tay ra muốn thay Nguyễn Anh cởi áo choàng xuống, “đi thay y phục.”

  Trên đường, Nguyễn Anh có chàng che chở, tuy không ướt bằng chàng, nhưng mưa vừa ráo riết vừa lớn, cũng ướt không kém, y phục dán chặt lên trên người, khuôn mặt bị nước mưa quẹt qua như là hoa sen nổi trên mặt nước, có một nét diễm lệ tự nhiên.

  Ánh mắt của Lang Trạm liếc qua, tay thu lại, nghiêng đầu ra lệnh, “nhanh đi vào thay y phục.”

  “Thiếp không gấp.” Nguyễn Anh muốn để Lang Trạm thay trước, nàng ngẩng mặt lên, đôi mắt mờ sương gặp phải Lang Trạm, vì sự chênh lệch chiều cao, Lang Trạm cúi mặt xuống nhìn, vừa tiếp xúc với cơ thể lung linh của người con gái, hô hấp trong nháy mắt tắc nghẽn, sau đó lùi lại mấy bước, bối rối mang theo chút giận dữ nói: “Bảo nàng đi thì nàng đi.” Xoay người rảo bước đi ra khỏi phòng, “nhanh chút! Ta trông chừng cửa.”

  Thay y phục, không cần thiết phải trông chừng. Nguyễn Anh giương mắt đờ đẫn, sau đó nhanh chóng thay xong y phục, trước khi đến cửa báo cho Lang Trạm, Lang Trạm đợi rất lâu mới đẩy cửa đi vào.

  Ánh mắt của Nguyễn Anh chuyển hướng vào trong phòng, ý bảo Lang Trạm đi thay y phục, tránh bị lạnh, Lang Trạm lại chau mày, “quên thay giày?”

  Động tác muốn lắc đầu của Nguyễn Anh theo nét mặt trầm xuống của Lang Trạm biến thành gật đầu. Giaỳ ướt sũng, không thay thì rất khó chịu, nàng sẽ không quên, chỉ là để tiết kiệm thời gian nên chưa có ý định thay.

  “Đi thay đi.” Lang Trạm hạ thấp giọng nói.

  “Đợi ... ...”

  “Đừng để ta nhắc lại.”

  “……”

  Nguyễn Anh cấp tốc chạy vào phòng, lúc thay giày mới hoàn hồn trở lại, mình hà tất phải sợ chàng ấy? Nghiêm túc mà nói, từng lời nói hành động của chàng ấy tuy có hơi bá đạo, nhưng đều không có bạo lực, chắc chắn là lời đồn không đáng tin cậy, mình vì sao không thử to gan hơn một chút?

  Thay giày xong, thông qua khe cửa nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy nam nhân toàn thân ướt sũng kiên nhẫn đứng đợi, nàng không nghĩ nhiều nữa, vội vàng ra ngoài, Lang Trạm quét mắt nhìn nàng một lượt, hài lòng gật đầu nói, “đến đây uống một chút trà nóng.” Tự mình đi vào trong phòng.

  Nguyễn Anh ngồi trước bàn, uống mấy ngụm trà lấy lại can đảm, nàng lại tiếp tục sợ hãi ở cùng với điện hạ, ngày tháng còn dài, há chẳng phải điện hạ nói gì nàng đều phải làm?

  Không được!

  Nàng phải lấy lại tôn nghiêm của mình.

  Qua một lúc sau, Lang Trạm đi ra, khoác áo dài màu trắng, vô cùng tuấn lãng, tư thế tùy ý ngồi xuống, Nguyễn Anh vội rót một tách trà đưa qua, hắng giọng một tiếng.

  Thần sắc của Lang Trạm bất ngờ, “cảm lạnh rồi?”

  “Không có, chỉ là hắng giọng một chút!” Nguyễn Anh buộc miệng nói ra, nói xong hận đến muốn đấm cho mình mấy đấm, chàng chỉ là sắc mặt không tốt hỏi một câu, mình sao lại sợ rồi! Không được sợ!

  Sắc mặt của Lang Trạm vốn đã không tốt lắm, “họng không thoải mái?”

  “Không phải.” Nguyễn Anh đứng thẳng người.

  “Vậy hắng giọng làm gì?” Lang Trạm rất quan tâm đến nhất cử nhất động của nàng.

  Nguyễn Anh đành phải đem việc gặp Tần thái hậu kể tỉ mỉ. Kỳ thật Nguyễn Anh muốn hỏi chàng sao lại kéo dài thời gian không đi tìm thái hậu, không biết làm sao lại không có can đảm.

  Lang Trạm không nghi ngờ, thậm chí còn thầm thích thú Nguyễn Anh nói thật với mình, cũng hắng giọng một tiếng, “vậy thì dùng nhà họ Li để dẫn tổ mẫu đến đi.”

  Nhắc đến nhà họ Lí, Nguyễn Anh vẫn còn rất nhiều câu hỏi, Lí phụ vì sao lại tố cáo Lang Trạm, nàng có thể hiểu được, nhưng người tối qua phá bỏ nhà họ Lí thật sự là Lang Trạm? Nếu là Lang Trạm,vì sao nha dịch đó nói là bắt nhầm?

  Đối diện với câu hỏi của nàng, Lang Trạm chỉ nói một câu, “thật sự là bắt nhầm.”

  Bên trong như còn có ẩn tình, nhưng chàng không nói, Nguyễn Anh cũng không biết làm thế nào, mà việc khẩn cấp trước mắt là đi tìm Tần thái hậu, đợi tìm được Tần thái hậu, giải quyết việc nhà họ Lí dễ như trở bàn tay.

  Mưa lớn liên tiếp hai ngày, ngày thứ ba trời vừa sáng liền tạnh hẳn, hai người đợi một ngày, người nhà họ Lí lại không có động tĩnh gì, Nguyễn Anh cảm thấy kì lạ. Theo lí mà nói, Lí phụ không thể mãn nguyện, dựa vào tính cách của họ sẽ không chịu để yên, sao lại có thể yên tĩnh như vậy? Họ nếu như không gây sự, sao có thể dẫn dụ Tần thái hậu đi ra?

  Nguyễn Anh đợi không kịp nữa rồi, từ lúc rời kinh cũng đã mấy ngày, trước kia nàng chưa từng rời xa cô cô lâu như vậy, nàng rất nhớ cô cô, cũng không biết người và bảo bảo như thế nào rồi.

  Thấy trên mặt nàng hiện ra vẻ nôn nóng, Lang Trạm trong lòng biết thực sự không kéo dài được nữa rồi, đành dỗ nàng, “muốn người nhà họ Lí gây sự rất đơn giản, nàng và ta đến nhà họ Lí một chuyến, xem Lí Thành ra sao.”

  Người nhà họ Lí có thể lột da họ.

  Nguyễn Anh hỏi: “Sau đó thì sao?”

  “Sau đó chúng ta bị nhà họ Lí ức hiếp, nữ hiệp không lộ diện thì sẽ không gọi là nữ hiệp nữa.

  Nguyễn Anh bừng tỉnh ngộ, “vậy thiếp có phải là nên trang điểm một chút không?”

  “Vì sao?”

  “Chọc tức người nhà họ Lí.”

  Nàng phế chân của Lí Thành, Lí gia hận không thể lột da rút gân nàng, chắc chắn không muốn nàng sống tốt, nếu như nàng sống tốt, xinh đẹp đến nhứt mắt, người nhà họ Lí sẽ tức chết?

  Nào ngờ Lang Trạm sống chết không đồng ý, lí do là, “không cần thiết.”

  Nguyễn Anh cúi đầu xuống, thầm thì một tiếng, “vẫn là có chút cần thiết.”

  Lang Trạm không cho phép bản thân mềm lòng, “đừng nhắc đến việc này nữa.” Nguyễn Anh ồ một tiếng, “vậy thiếp thay y phục nhé.”

  Cái này thì được.

  Lang Trạm gật đầu.

  Nguyễn Anh lại trở nên hứng thú, mở túi hành lí ở trong phòng ra, từ bên trong rút ra một bộ y phục mới được cắt may rất tinh xảo, lúc trước nàng từng hỏi Lang Trạm về bộ y phục này, Lang Trạm nói là Trịnh hoàng hậu lệnh người làm cho nàng, nàng vô cùng thích, vẫn chưa từng mặc qua, hôm nay mặc thử, cũng học được thái độ không chút sợ hãi của Trịnh hoàng hậu, lại có yêu cầu đối với Lang Trạm, “thiếp đã không trang điểm, vậy phu quân mặc y phục đẹp nhất, cần phải khiến cho họ tức chết!”

  Đây thực sự không phù hợp với dáng vẻ dịu dàng thường ngày của nàng, Lang Trạm kinh ngạc giương mày lên, theo ý của nàng ấy, đi vào thay một thân y phục sang trọng, lúc từ trong phòng đi ra cả người đều khí thế bức người.

  Nguyễn Anh nuốt một ngụm nước bọt, điện hạ thế này quá khoa trương rồi, như vậy ra ngoài không thể không hấp dẫn hàng loạt cô nương theo ở phía sau, lại nghĩ họ vốn là đi gây chuyện, càng tự nhiên càng tốt, bèn không nói thêm gì nữa.

  Ra khỏi cửa, Lang Trạm duỗi tay ra, cong môi nói, “phu nhân.” Nụ cười này không thua kém trăng thanh gió mát chút nào, hấp dẫn Nguyễn Anh đem tay phủ lên.

  Hai người vừa xuống lầu, tiếng ồn ào náo động ở trong sảnh liền ngưng lại, vô số ánh mắt sáng rực quét đến.

  Hai ngày trước, Lí phụ báo quan, nói người bán trà từ nơi khác đến tên là Sở Uyên phá nhà ông ta, đả thương con trai ông ta, tin tức này vừa truyền ra ngoài, rất nhiều người vì vậy mà chấn động, lần lượt khen ngợi Lang Trạm là anh hùng! Đợi Lang Trạm bị nha dịch đưa đi, mọi người vô cùng phấn khởi, đều chờ mong kết quả của sự việc này, hoàn toàn không ngờ tới quan phủ lại nói là bắt nhầm người, Lang Trạm lại được thả ra, mọi người kinh ngạc, không khỏi suy đoán thật sự không phải do Sở Uyên phá nhà họ Lí.

  Một số chủ hiệu buôn nhàn rỗi không có việc gì làm còn muốn góp phần náo nhiệt, trời vừa nắng liền đến sảnh của quán trọ ngồi, đợi hành động tiếp theo của Lang Trạm, vì vậy Lang Trạm vừa xuất hiện, ánh mắt của họ đều mang theo sự nóng bỏng của lửa, có mấy nam nhân vừa nhìn thấy Nguyễn Anh, ánh mắt liền dán chặt vào.

  Nguyễn Anh cảm thấy không thoải mái, lén lùi lại phía sau Lang Trạm, lúc này tiểu nhị đi đến hỏi họ có phải muốn ra ngoài, Lang Trạm thừa cơ lạnh nhạt gật đầu, “đến Lí phủ một chuyến.”Nắm tay Nguyễn Anh liền đi ra ngoài. Mọi người chỉ cảm thấy nếu đi theo sẽ có trò hay để xem, sau đó liền đi ra khỏi quán trọ.

  Thời tiết sau cơn mưa vẫn xem như là mát mẻ, Nguyễn Anh quay đầu nhìn, “phu quân, từng này người có đủ?”

  Lang Trạm lắc đầu, nhìn xung quanh một vòng, phát hiện Nguyễn Anh cho dù có không trang điểm cũng đã thu hút ánh mắt của nhiều người, không biết làm thế nào thở ra một tiếng, “nắm chặt tay của ta.” Chỉ có thể biể thị công khai quyền sở hữu này.

  Đợi hai người đi đến cổng Lí phủ, phía sau đã đi theo một đoàn dài, Nguyễn Anh thầm vui mừng, thấy cổng lớn nhà họ Lí lộ ra mấy cái lỗ lớn, thật sự rất kinh ngạc.

  Lang Trạm nói: “Chính là đêm đó phá.”

  Chắc chắn là Lí gia vẫn chưa kịp tu sửa, Nguyễn Anh lại nhìn một cái, trong lòng có phần muốn trút giận, nhẹ cười mấy tiếng, Lang Trạm nhìn qua, buộc miệng nói ra: “bên trong càng đặc sắc hơn.”

  “……”

  Hai người hôm nay như là thay nhau, Lang Trạm không nhận ra mình để lộ kẽ hở, Nguyễn Anh nhận ra điểm không đúng, điện hạ làm sao lại biết tình cảnh bên trong? Đã vào rồi?

  Chính vào lúc này, người hầu gác cổng thấy họ tiến lại gần, vội đi vào bẩm báo, chắc chắn là đã nhận ra Lang Trạm.

  Lang Trạm nào có chờ đợi bẩm trình, dẫn Nguyễn Anh đi vào cửa, Nguyễn Anh đành phải đem ngờ vực trước hết đè nén lại trong lòng.

  Lang Trjm quay đầu, thấy mọi người sau lưng chộn rộn, cười trầm một tiếng, “Lí công tử bệnh rồi, các vị đồng hương cũng phải vào thăm thử.”

  Trong số những người đến đây, phần lớn đều có qua lại với Lí phủ, Lí phủ ngày thường hành sự điên cuồng ngang ngược, trước sau như một không đặt các chủ hiệu buôn vào trong mắt, các chủ hiệu buôn bị ức hiếp không ít, hôm nay có thể trả lại, hà tất lại không làm?

  Mọi người lần lượt đi vào Lí phủ, đi qua con đường, đập vào mắt chính là một mớ hỗn độn, ngay cả những cây hoa ở trong hoa viên cũng bị lửa thiêu rụi, chỉ còn lại thân cây trơ trụi thẳng tắp, tình cảnh không thể nói là không bi thảm.

  Mọi người: “… …”

  Rốt cuộc là vị huynh đệ nào đã ra tay!

  Làm rất tốt!

  Biểu cảm của mọi người méo mó, ước chừng là vì hả dạ trong lòng, lại không tiện biểu hiện ra ngoài nên ngột ngạt.

  Nguyễn Anh không giống với họ, nàng trực tiếp cười lên một tiếng, vừa vặn bị người của Lí phủ đang đi ra nghe thấy.

  Lí phụ và quan phủ vốn đã thỏa thuận xong, nếu đem tiểu nương tử xinh đẹp này cho con trai sai bảo, chỉ sợ giữa đường xảy ra biến cố, quan phủ bỗng nhiên xua tay không quản nữa, con trai lại ốm đau trên giường, ông một cây không chống vững nhà chỉ có thể ngừng lại, qua vài hôm rồi tính, nào ngờ đến Lang Trạm lại trực tiếp đến cửa, còn dám đem nhiều người như thế đến chế nhạo ông!

  Lí phụ sống nhiều năm như vậy, từ trước đến nay ở Minh Châu đều ngang tàng, chưa từng chịu nhục nhã như vậy, nhất thời thẹn quá hóa giận, sắc mặt trở nên đỏ bừng, trong lòng cuồn cuộn lớn tiếng gọi đến nhiều hộ vệ, nhất định phải giáo huấn mọi người một trận.

  Mọi người lúc này cũng không giấu giếm, cười cười, mắng mắng, đánh đánh, toàn đại viện đều ồn ào náo nhiệt, nhưng không lâu sau, họ lại rơi vào hoàn cảnh bất lợi.

  Hộ vệ đều có công phu, đi đứng nhanh nhẹn, người bình thường sao có thể địch nổi họ, nhất thời bị đánh đến gào khóc lên.

  Lang Trạm cùng với hộ vệ đấu qua vài chiêu, vì không thể để lộ bản thân, giả vờ thua mấy lần, đồng thời phải để ý đến Nguyễn Anh, tương đối có phần cảm giác bối rối.

  Lí phụ lấy lại được mặt mũi, ngẩng cao đầu, vẫn chưa đợi trong lòng bình tĩnh trở lại, nhưng mà trong nháy mắt trên eo bỗng nhận lấy một đạp, một đạp này thực sự lợi hại, trực tiếp đem ông ta đá ngã lên trên đất, một giọng nói đầy nộ khí từ sau lưng truyền đến, “đừng ép nữ hiệp ta ra tay xử lí ngươi!”

  Người từ trên trời giáng xuống này chính là Tần thái hậu, người một tay rút thanh kiếm gỗ sau lưng ra, nhanh nhẹn kề vào cổ của Lí phụ, “còn không bảo họ ngừng tay!”

  Lí phụ đổ mồ hôi lạnh, sau đó gọi đám hộ vệ dừng tay, rút lui một bên, mọi người thở hồng hộc, lần lượt chạy đến bên cạnh Lang Trạm, ánh mắt mang theo vẻ sùng bái nhìn Tần thái hậu.

  Tần thái hậu đắm mình vào những ánh mắt này, tự hào không thôi, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy hai người Lang Trạm và Nguyễn Anh đang nhìn mình, dưới sự kinh ngạc đạp ngã Lí phụ, “còn có lần sau, nhất định lấy đầu ngươi!” Cất bước muốn chạy trốn.

  Nguyễn Anh đã có chuẩn bị, “nữ hiệp dừng bước! Dân nữ và mọi người vẫn chưa đa tạ người!”

  Lang Trạm: “Đúng vậy.”

  Hai người nhanh chóng đuổi theo Tần thái hậu, mọi người đều sững sờ, cũng lần lượt điên cuồng chạy theo, đến cổng phủ, xông thẳng ra đường lớn.

  Tần thái hậu ở phía trước hì hục chạy, đợi đến khi ngừng lại thở, quay đầu nhìn lại, Nguyễn Anh và Lang Trạm vẫn không giảm tốc độ, phía sau hai người là một đoàn người đuổi theo, người giận đến mức mắng một tiếng, “thằng nhãi con!” Kiễng chân lên, ra sức chạy lên trên nóc nhà.

  Mọi người sững sờ, vô cùng nôn nóng, hối hận vạn phần vì không học công phu, Lang Trạm biết thì biết, lại không thể để lộ ra trước mặt mọi người, không nén được dừng bước lại.

  Lẽ nào lại trơ mắt nhìn người bỏ chạy lần nữa? Nguyễn Anh không cam lòng, ra sức chạy băng băng, mọi người chỉ thấy một cái bóng lướt qua, không màng tất cả xông về phía trước.

  Mọi người:“……”

  Tiên nữ hạ phàm?

  Lang Trạm:“……”

  Ngoài toàn thân quái lạ, lẽ nào còn có thiên phú trời cho này?

  Cô gia vẫn chưa biết!

  Đợi một lúc, không thấy Nguyễn Anh quay lại, mọi người vô cùng thất vọng, tiểu nương tử xinh đẹp đó chạy thực sự rất nhanh, nhưng cũng không nhanh bằng khinh công, mọi người lần lượt thở dài, nối tiếp nhau rời đi.

  Chỉ có một mình Lang Trạm vẫn đi về phía trước, nếu nói chàng khó mà tin được tư thế bay nhảy của Nguyễn Anh, vậy Tần thái hậu cũng sẽ kinh ngạc, chỉ cần người dừng lại, Nguyễn Anh liền có cơ hội đuổi theo kịp.

  Chàng tính toán vẫn xem như là chuẩn xác, Nguyễn Anh chính là kéo lấy tay áo của Tần thái hậu như thế, nói một câu, “việc liên quan đến mạng sống, mong tổ mẫu rộng lòng từ bi, cùng chúng con trở về.”

  Tần thái hậu càng kinh ngạc hơn, “trong cung có người sắp chết rồi? Ai?”

  Nguyễn Anh chỉ vào mình, “con, chỉ có tìm được người, con mới có cơ hội ra khỏi lao.” Đem chuyện vào ngục kể lại cho Tần thái hậu nghe.

  Tần thái hậu hoàn toàn không thích ứng được chuyện này, “tiểu Anh Anh, con đã ra khỏi thiên lao rồi, hay là đừng về nữa, cùng ta đi đến chân trời góc bể!”

  Nguyễn Anh: “Người không tu tiên nữa?”

  Tần thái hậu đau lòng than thở, hai người càng nói càng không theo chuẩn mực, Nguyễn Anh thất thần, chỉ thấy Tần thái hậu nhanh chóng vung tay nàng, vụt một tiếng bay về phía trước.

  Nguyễn Anh:“……”

  Nàng cảm thấy cần phải tìm hiểu một chút về quá khứ kiêu ngạo của Tần thái hậu rồi mới tìm cách bắt người lại.

  Hai tay không trở về, gặp được Lang Trạm, hai người nhìn nhau, tất cả đều chìm trong im lặng.

  Trở về quán trọ, Nguyễn Anh hỏi về Tần thái hậu, Lang Trạm đem những chuyện biết được kể ra, thì ra trước khi Tần thái hậu gặp tiên đế, từng là hào kiệt của Minh Châu, một thanh kiếm dài trừ hại cho dân, lúc tiên đế cải trang vi hành, hai người vừa gặp đã như kẻ thù, lúc tạm biệt thì mến mộ, lúc gặp lại nhau, tiên đế sử dụng thủ đoạn, dụ dỗ Tần thái hậu nhập cung.

  Tần thái hậu nhập cung, làm một hoàng hậu cao quí, cùng với tiên đế có thể nói là tình cảm vợ chồng sâu đậm, tiên đế đổ bệnh băng hà, người cũng sinh bệnh, bệnh cho đến bây giờ.

  Nghe câu này, Tần thái hậu là vì tình yêu mà đau lòng, có lẽ người không muốn vào cung để tức cảnh sinh tình.

  Lang Trạm im lặng nghe lời giải thích của nàng.

  “Đã như vậy, chúng ta có lẽ không cần ép buộc người trở về nữa?”

  Lang Trạm lúc này mới nói: “Cần.”

  “Nếu muốn rửa sạch hiềm nghi của thiếp, để tổ mẫu viết một phong thư, cũng không được?”

  Nàng nghĩ rất đơn giản, Lang Trạm nghe xong chỉ lắc đầu, “không được, mục đích chuyến đi này của chúng ta là đưa tổ mẫu về kinh.”

  Nguyễn Anh trầm mặc.

  Kế sách hôm nay thất bại rồi, không thể dùng tiếp được, vậy phải làm thế nào để dẫn dụ người ra đây?

  Lại đến lúc Lang Trạm thể hiện, trước lúc thể hiện chàng nói, “chưa từng nghe nói Tiêu tướng quân chạy rất giỏi.”

  Nguyễn Anh đã hiểu, mặt đỏ ửng, “cái này là vì phụ thân thiếp.”

  Thì ra là vậy.

  Lang Trạm chỉ lờ mờ nhớ phu quân của Tiêu tướng quân hình như là thương nhân, “không biết ông là một người như thế nào?”

  Không phải là câu hỏi khó, nhưng Nguyễn Anh không tiện mở miệng, im lặng rất lâu cũng chưa trả lời.

  “Phu nhân?” Tiếng thúc giục của Lang Trạm.

  Nguyễn Anh cười gượng, “phụ thân thiếp vô cùng tốt, năm đó rất nhiều cô nương xếp hàng muốn gả cho người.”

  Lang Trạm thích nghe nàng kể chuyện của bản thân, tương đối phấn khởi nhìn nàng, nàng đành phải nói tiếp, “phụ thân thiếp rất tuấn tú.”

  Lang Trạm tiếp tục nhìn nàng, ý tứ trong ánh mắt rất rõ ràng, còn có gì nữa?

  Nguyễn Anh lúng túng bổ sung một câu: “Dáng vẻ và tính cách của thiếp đều giống với phụ thân.”

  Lang Trạm: “……”

  Hiểu rồi, chính là người có khuôn mặt đẹp.

  Chả trách nàng nói ấp a ấp úng, Lang Trạm nhịn cười, “phu nhân đã từng nghĩ qua, trong cung nhiều người như vậy, tổ mẫu vì sao chỉ thích một mình nàng?”

  Nguyễn Anh lắc đầu.

  Lang Trạm: “Là vì Tiêu tướng quân.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.