“Dừng tay!” 
   
Trịnh hoàng hậu bước nhanh đến, Vĩnh Dương Đế ngạc nhiên, buông lỏng tay ra, vị thái y đó liền ngã xuống đất, che cổ lại vừa ho vừa ra sức bò ra ngoài, cố gắng nhặt lại mạng sống. 
   
“Đứng yên!” 
   
Vĩnh Dương Đế trợn trừng mắt không cho ông ấy chạy trốn. 
   
Thái y đó run lẩy bẩy. 
   
Trịnh hoàng hậu: “Còn không nhanh cút!” 
   
“Trịnh Thuần Mẫn!” 
   
Cùng với tiếng thét của Vĩnh Dương Đế, thái y đó liền dốc sức đứng dậy, lảo đảo chạy ra khỏi điện. 
   
Cơn thịnh nộ của Vĩnh Dương Đế không có chỗ nào để bộc phát, chớp mắt liền nhìn thấy Nguyễn Anh, sau đó liền đi đến túm lấy cổ áo nàng, “ngươi đến đây!” Lại dùng thêm lực, nàng cũng bị treo lơ lửng trên không trung. 
   
Nguyễn Anh trở thành một con cá gặp nạn, toàn thân run cầm cập, không nén nổi nhìn về phía Trịnh hoàng hậu, đầu mày của Trịnh hoàng hậu cau chặt lại, “người muốn như thế nào?” 
   
Vĩnh Dương Đế hắng giọng, không để ý đến hoàng hậu, chính vào lúc này mấy thái y cùng nhau từ trong tẩm điện đi ra, nói Nghi phi chỉ là ăn đồ bậy, vốn không có trở ngại lớn, em bé vẫn khỏe mạnh! 
   
Thì ra là lo sợ chuyện không đâu. 
   
Nguyễn Anh lòng nhẹ nhõm, không nén được thở ra một hơi, vừa ngẩng mặt trong lòng liền run lên, chỉ thấy Vĩnh Dương Đế nhìn mình như có tâm tư. Đứa bé 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tinh-bi-mat-cua-thai-tu/2938124/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.