Nguyễn Anh chịu thiệt, một câu cũng không nói ra được. Lẽ nào trong tẩm điện ở Đông cung, điện hạ cũng bảo Lạc Anh hát, vậy ... ... điện hạ có tâm tư gì?
Nàng suy nghĩ không thông suốt, dứt khoát không nghĩ nữa, đưa mắt lên nhìn Lang Trạm lắc đầu. Lang Trạm trong lòng biết nàng không nói thật, ngược lại cũng không cưỡng ép nàng, bảo nàng đi tìm Nghi phi để nói chuyện, tự mình đi tìm Vĩnh Dương Đế.
Cuộc sống của Nghi phi gần đây rất thoải mái, xuống giường đi một bước cũng có một đoàn cung nữ đi theo hầu hạ, khuôn mặt cũng tròn trịa không ít, Nguyễn Anh thấy vậy trong lòng vui mừng, nói chuyện với người không ngừng, nói đến chuyện Lạc Anh thị tẩm, còn sợ Nghi phi không vui.
Nghi phi cưng chiều chọc chọc vào mũi nàng, kéo tay nàng qua viết: Cô cô không phải là người đố kị, nàng ta là cô nương nhỏ cũng không dễ dàng gì, sau này có lẽ phải sống hòa thuận với nàng ta.
Nguyễn Anh trong lòng nghĩ cũng phải, cô cô vốn không phải là lòng dạ hẹp hòi, nếu không thì hậu cung nhiều nữ nhân như thế, từng người từng người đều tức giận, cuộc sống này cũng không qua nổi, liền nghe theo vâng một tiếng, sau đó lại nhớ đến Liễu Âm, do dự mấy lần vẫn không dám mở miệng, nam nhân này ở trước mặt cô cô không thể nhắc đến được, nói ra sẽ gây thêm phiền nhiễu.
Hai người ở cạnh nhau tầm nửa tiếng đồng hồ, Nghi phi tiễn Nguyễn Anh ra khỏi tẩm điện, Lang Trạm đã đứng ở cửa chính điện đợi, Nguyễn Anh vừa đi ra liền nhìn thấy, rảo bước tiến lên, bỗng nhiên nghĩ đến lời dặn dò của Nghi phi, không được đi quá gần điện hạ, vội thu chân lại, “cô cô có muốn cùng con đến Trường Lạc cung?”
Nghi phi như cười như không liếc nhìn, nhìn thẳng vào khuôn mặt đang ửng đỏ của nàng, mới dùng tay ra dấu: Không, con đi đi, đừng để điện hạ đợi lâu.
Nguyễn Anh không nén được khuôn mặt ủ rủ, tiến lại gần ôm chặt Nghi phi thấp giọng nói: “Cô cô, con sẽ nghe lời người, chỉ là con có chuyện muốn thỉnh cầu điện hạ, không thể không tiếp xúc với ngài ấy.”
Nghi phi hiểu, vỗ vỗ sau lưng động viên nàng, đẩy nàng ra đi vào, Nguyễn Anh hít thở một hơi, đi đến bên cạnh Lang Trạm.
Vóc dáng của nàng không được tính là cao, sau này còn có thể cao hơn, tầm mắt của Lang Trạm lướt qua trên đỉnh đầu nàng lộ ra ý cười, nếu như có một ngày, nàng có thể cao đến ngang cằm mình, ôm lên hôn vào trán nàng, vậy thì tốt biết bao.
Nguyễn Anh nào có đoán được nam nhân vẻ bề ngoài tuấn tú nghiêm túc này trong lòng lại ôm một suy nghĩ ngọt ngào như thế này, đợi hai người cùng nhau ra khỏi điện, nàng liền vội vã hỏi, “bệ hạ nói như thế nào?”
“Việc này rất nhanh sẽ được giải quyết.” Lang Trạm nghiêng đầu, ánh mắt như rất dè dặt, thực ra rất tham lam, không bỏ qua bất kì một cơ hội thăm dò nào. Nguyễn Anh phàm là những suy nghĩ nhạy bén một chút, liền sớm phát hiện ra điểm không khớp, nàng chỉ mãi suy nghĩ về Liễu Âm, “vậy Liễu thúc có lẽ vẫn có … …”
“Không có.”
Liễu Âm chết chắc rồi.
Nguyễn Anh không cam tâm, “quả thật không còn cách nào nữa?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]