Tai họa lần này nhất thời không phân được ai đúng ai sai. 
   
“Nguyễn cô nương không nhất thiết phải đau lòng như thế.” Phương thức an ủi của Lang Trạm có lẽ mười phần đều không dịu dàng, ngay cả ngữ khí cũng nhạt nhẽo, Nguyễn Anh tránh khỏi bàn tay muốn đỡ mình của chàng ấy, nhanh nhẹn đứng dậy chùi đi nước mắt, “điện hạ, dân nữ phải trở về rồi.” 
   
Đôi mắt này của Lang Trạm thực sự quá giống với Vĩnh Dương Đế, vừa mới nhìn thấy sự tàn nhẫn của Vĩnh Dương Đế, lúc này nàng không dám ngẩng đầu nhìn về phía Lang Trạm. 
   
“Trở về thiên lao?” Lang Trạm hỏi. 
   
“Vâng.” 
   
“Ngẩng đầu.” 
   
Nguyễn Anh bất động. 
   
“Cô gia lệnh cho nàng ngẩng đầu.” 
   
Lang Trạm hơi giận. 
   
Nguyễn Anh chỉ có thể ngẩng đầu lên, ánh mắt lơ lửng không cố định, “điện hạ có việc gì?” 
   
Lang Trạm mở miệng, muốn nói một câu, “nàng cảm thấy cô gia rất giống với phụ hoàng?” lại lúc túng không nói ra được, bầu không khí ngượng ngập hồi lâu, chàng ấy trốn chạynhư lính đào ngũ, “nàng đi đi.” 
   
Nguyễn Anh chỉ sợ ngài ấy nói ra lời bản thân khó mà chống đỡ được, nghe thấy lời này liền thở phào nhẹ nhõm, Lang Trạm nhìn ra được, trong mắt u ám hồi lâu, đến khi nàng rời đi rất lâu vẫn còn bất động. 
   
Nguyễn Anh trở về trong lao, cô cô đã vô sự, hòn đá lớn đè nặng trong lòng nàng cuối cùng đã rơi xuống, nếu không có việc gì ngoài ý muốn, ngày mai nàng có thể được ra ngoài, chỉ cần ra 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tinh-bi-mat-cua-thai-tu/148613/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.