Nguyễn Anh mất ngủ, sáng sớm hôm sau mang đôi mắt thâm đen đi hứng sương, vừa ra khỏi cung liền gặp phải Lang Trạm, nam nhân đang phơi nắng, vẻ mặt sáng sủa, nàng lấy tinh thần hành lễ, rồi mới tiến hai bước về phía trước, quay đầu lại thấy Lang Trạm cũng xoay người tiến lên, “Nguyễn cô nương có lẽ vẫn còn nhớ hoàng tổ mẫu lúc nào ra khỏi Từ An cung?” 
   
Nguyễn Anh thấy ngài ấy hỏi rất nghiêm túc, trả lời cũng nghiêm túc, “bẩm điện hạ, còn 10 ngày nữa.” 
   
Lang Trạm nói: “Vậy Nguyễn cô nương hứng được bao nhiêu nước sương rồi?” 
   
Nguyễn Anh: “Chưa đến 11 bình.” 
   
Lang Trạm hai mắt híp lại, khí thế toàn thân liền toát ra, Nguyễn Anh không biết chỗ nào làm ngài ấy giận, cả người căng thẳng. 
   
“Nguyễn cô nương, cô gia cho rằng, thay hoàng tổ mẫu làm việc, nên nhanh nhẹn, không được lười biếng, Nguyễn cô nương tinh thần luôn không tốt, lúc nào mới có thể hứng đủ sương?” Rõ ràng nói làm việc không được. 
   
Nguyễn Anh mới sáng sớm đã bị mắng, trong lòng tuôn ra sự tủi thân, nhưng cũng cảm thấy xấu hổ, những ngày qua nàng làm việc rõ ràng rất nhanh nhẹn, cũng chỉ có hôm nay lười biếng, vậy mà còn để cho vị thái tử gia này nhìn thấy! 
   
Nàng nắm chặt bình, “điện hạ giáo huấn đúng, dân nữ sẽ lấy lại tinh thần, chăm chỉ làm việc.” 
   
“Hôm nay miễn đi, ngày mai lại như vậy, nhưng đừng trách cô gia không khách khí.” Lang Trạm xoay người đi về phía trong cung, “vào đây.” 
   
Nguyễn Anh vào cung, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tinh-bi-mat-cua-thai-tu/148607/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.