Làm sao cũng không nhìn rõ biểu tình Thiệu Chuẩn, chợt nghe thấy nữ sinh kia ngượng ngùng: “Nói không rõ nữa, chỉ biết là thích, vừa nhìn thấy anh đã đặc biệt…”
Đặc biệt cái gì, Khang Kế không có nghe thấy, bởi vì hắn nhìn thấy Thiệu Chuẩn đi từng bước về phía trước, vừa vặn có thể nhìn thấy toàn cảnh. Sau đó, sau đó… Khang Kế nhìn thấy Thiệu Chuẩn cũng đang nhìn mình, mặt không biểu tình cũng không chớp mắt nhìn mình. Thiệu Chuẩn nhìn thấy Khang Kế một chút cũng không kinh ngạc, dường như sớm biết cu cậu sẽ ở trong này, Khang Kế nhưng thật ra bị kinh hoảng mà lui từng bước, đột nhiên nhìn thấy Thiệu Chuẩn mở miệng nói chuyện, lại nhanh nằm úp sấp xuống, cẩn thận lắng nghe.
Phòng dụng cụ tuy rằng ở lầu một nhưng so với mặt đất thì nó cao hơn một chút. Thiệu Chuẩn ngửa nửa đầu ghé vào cửa sổ nhìn Khang Kế, hỏi: “Cậu có thể thích tôi, tôi rất cảm ơn. Nhưng… cậu có thể thích bao lâu?”
Khang Kế sửng sốt. Thiệu Chuẩn với biểu tình như vậy, ánh mắt như vậy, Khang Kế không rõ ràng lắm. Thiệu Chuẩn rốt cuộc là hỏi nữ sinh trước mặt hay là đang hỏi mình? Theo bản năng Khang Kế thì thào: “Cả đời”. Câu trả lời này là hai người cùng trả lời, tiếng của nữ sinh ngoài cửa sổ rất kiên định, tiếng Khang Kế bên trong cửa sổ lại không hiểu sao có chút thương cảm, nhìn chằm chằm vào Thiệu Chuẩn, không biết làm sao.
Thiệu Chuẩn bị một người khác tỏ tình, mà cậu ấy… không cự tuyệt. Trong lòng Khang Kế vốn là lửa giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tinh-2/1024167/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.