Hoàng Mạn Lâm nhiệt tình mà đưa đĩa hoa quả đẩy tới trước mặt Tăng Nghị:
- Loại đào này là do ông cụ đưa từ Tây Uyển về đấy!
-Cảm ơn phu nhân!
Tăng Nghị khách khí đáp.
Lý Chiêu Hùng nhận một điếu thuốc từ Kiều Quan Đông, thoải mái hít một hơi, nhướn lông mày hỏi:
- Tiểu Tăng, vừa rồi cậu đứng ở cửa làm gì vậy?
Tăng Nghị suy nghĩ một chút, vẫn thật thà đáp:
- Tôi muốn đến thăm Tổng cục trưởng Hải quan Long Thự Trường.
Lý Chiêu Hùng “ồ” một tiếng, ông hiểu được chuyện gì xảy ra rồi. Tục ngữ có câu “chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền xa ngàn dặm”. Câu nói này cũng áp dụng đúng với giai cấp lãnh đạo. Chuyện Phương Quốc Nam vì Tăng Nghị mà cầu hôn, người biết chuyện này cũng không nhiều, nhưng chuyện tiểu thư Long gia và thiên kim tập đoàn Bình Hải tranh giành tình nhân, người trong bốn mươi chín tỉnh thành đều biết.
-Long Thanh Tuyền không chịu gặp cậu?
Hoàng Mạn Lâm hỏi.
Tăng Nghị nhẹ nhàng lắc đầu, cười khổ, xem như trả lời câu hỏi của Hoàng Mạn Lâm.
Hoàng Mạn Lâm trên mặt không biểu cảm gì nhưng trong lòng lại nghĩ Long gia làm việc này thật không thỏa đáng. Chi bằng sự việc đã như vậy rồi, hơn nữa đã đến mức xôn xao dư luận, hơn nữa đó là chuyện của bọn trẻ hà tất phải miễn cưỡng chia rẽ họ. Cho dù có chia rẽ được họ thì sau này cũng chẳng có lợi chút nào cho danh tiếng của Long Mỹ Tâm.
Kiều Quan Đông lúc này ho khan nhẹ, chuyển đề tài, nói:
- Tiểu Tăng, cậu kể cho chúng tôi chuyện đoàn cán bộ đến Nam Giang đi. Sau khi trở về ông cụ nhà tôi nhắc tới chuyện này không ít lần.
Tăng Nghị liền kể lại chuyện đoàn cán bộ trên con đường cách mạng đã xảy ra những chuyện thú vị nào, đặc biệt nói một chút chuyện đoàn cán bộ đã thoát khỏi trận bị cán bộ địa phương bao vây như thế nào. Khả năng ăn nói của Tăng Nghị vốn rất tốt, kể lại cực kỳ sinh động khiến đối phương nghe xong tinh thần hưng trí dạt dào. Kể xong mấy chuyện lý thú, Tăng Nghị lại kể đến chuyện khi đi trên vùng Tuyết Sơn, đoàn cán bộ lão thành đã nhiệt tình như thế nào, tình hình nguy hiểm lúc đó ra sao cũng nói một chút. Nhưng về chuyện bát súp mì chua cay, Tăng Nghị không hề nhắc đến dù chỉ một câu, chuyện này Kiều lão nhất định đã kể rất nhiều lần rồi.
Kể xong, đồ ăn cũng được đưa lên bàn. Đương nhiên không phải là một bát súp mì chua cay mà là một bữa tối thịnh soạn.
Tăng Nghị đã nhìn ra đây là bữa tiệc của các thành viên trong Kiều gia. Hắn cảm giác mình không nên tham gia, vì vậy liền cáo từ. Không ngờ Lý Chiêu Hùng lại cực lực giữ lại không cho đi, Tăng Nghị đành phải kiên trì cùng ngồi vào bàn ăn cơm.
Cơm nước xong, Tăng Nghị không nấn ná, khẩn trương cáo từ rồi ra khỏi Kiều gia.
Đợi Tăng Nghị ra khỏi cửa, trong phòng không còn người ngoài, Hoàng Mạn Lâm mới nói:
- Nghe nói cô bé nhà Long gia, đã xuất cảnh rồi?
Kiều Quan Đông liền giận tái mặt:
- Cả ngày chỉ biết quan tâm đến những chuyện này thôi sao?
Lý Chiêu Hùng đảo là khẽ mỉm cười, nói:
- Tôi thấy Long Thanh Tuyền lần này sợ là nhìn lầm rồi!
Kiều Quan Đông không ngờ anh của mình lại cảm thấy hứng thú với chuyện như thế này, liền nghi ngờ nhìn Lý Chiêu Hùng, muốn biết từ đâu mà nói ra những lời này.
Lý Chiêu Hùng vẫn tiếp tục:
- Có biết vì sao hôm nay tôi muốn giữ Tăng Nghị ở nhà ăn cơm không?
Kiều Quan Đông cười rót cho Lý Chiêu Hùng một chén trà, chờ Lý Chiêu Hùng trả lời. Vừa rồi Lý Chiêu Hùng cực lực giữ Tăng Nghị ở lại, Kiều Quan Đông cũng thấy có chút kỳ quái.
- Kiều lão biết được Tăng Nghị tới thủ đô, đã cố ý theo từ sông Đới điện thoại về, bảo tôi thay mặt ông ấy gặp Tăng Nghị!
Lý Chiêu Hùng nói tới đây, hạ thấp người xuống gần chén trà trên bàn, nhẹ nhàng thổi mạnh lớp bọt trên chén, thản nhiên nói:
- Mạc đạo Côn Minh trì thuỷ thiển; Quan ngư thắng quá Phú Xuân giang! (Côn Minh chớ bảo ao vơi; Đến đây xem cá gấp mười Phú Xuân)
Kiều Quan Đông liền hiểu, khó trách anh trai mình một mực giữ Tăng Nghị ở lại tham gia bữa tiệc của Kiều gia, hóa ra là muốn làm theo lời của Kiều lão.
Về phần “Chớ nói Côn Minh nước ao nông, cá còn nhiều hơn cả sông Phú Xuân!”. Câu nói này ý nói Tăng Nghị tuy rằng xuất thân thấp, căn cơ nông, nhưng những thành tựu trong tương lai sẽ không thua kém gì các vị con ông cháu cha.
Hơn nữa câu này rất có ý nghĩa, nó có một nguồn gốc khác. Câu trên của nó là một câu nói rất nổi danh: Phong vật trường nghi phóng nhãn lường (Liếc mắt trông cho suốt sự đời). Lý Chiêu Hùng là muốn ám chỉ, châm biếm Long Thanh Tuyền có tầm nhìn thiển cận.
Kiều Quan Đông cẩn thận suy nghĩ lại một chút. Cảm thấy những suy đoán của anh mình về Tăng Nghị cũng không phải là không thể trở thành hiện thực. Tăng Nghị con người này tuy nhỏ bé, nhưng có một loại khí chất rất đặc biệt, tuy rằng không kiêu ngạo, không siểm nịnh, nhưng lại khiến cho người đã từng gặp qua hắn đều không thể quên được. Kiều Quan Đông tự thấy bản thân mình không có được cái bản lĩnh này.
Đơn cử lấy chuyện trước mắt mà nói đi, trước một gia tộc hùng mạnh như Kiều gia, Tăng Nghị chỉ có thể xem là nhỏ bé, không đáng kể, căn bản không đáng để nhắc tới. Nhưng cũng chỉ vì một nhân vật nhỏ như vậy mà đích thân Kiều lão phải cố ý gọi điện thoại dặn dò, thu xếp. Xem ra, người này có một vị trí đặc biệt quan trọng!. Cho dù là thành viên của Kiều gia từ ngoài trở về, chắc Kiều lão cũng không để tâm đến như vậy.
Tăng Nghị ra đến cửa, liền đứng chờ ở Từ Lực ngoài đó.
Từ Lực lúc này còn chưa rõ tình hình, cậu ấy nghĩ đến đây chính là Long gia, vì thế nhìn thấy Tăng Nghị đi ra, liền khẩn trương đi mở cốp sau, định mang lễ vật xuống.
Tăng Nghị vốn không vui, vừa thấy hành động Từ Lực khiến hắn khẽ mỉm cười, tiến lên ngăn Từ Lực, thấp giọng nói:
- Nơi này là nhà của phó ban Kỷ luật Trung ương - Kiều gia!
Từ Lực vừa nghe xong, liền khẩn trương đem số lễ vật nhét trở lại xe. Tặng lễ vật cho Phó ban Kỷ luật đây không phải chuyện đùa. Bình thường mở to hai mắt trông chờ cũng không được, giờ lại được đưa đến tận cửa thế này.
Tăng Nghị cười, không nói gì. Từ Lực rõ ràng hiểu sai ý rồi, Kiều Quan Đông là cấp bậc gì chứ, chính mình lại là cấp bậc gì. Trong mắt Kiều Quan Đông luôn là “chư hầu”, ít nhất cũng phải là nhân vật như Viên Công Bình. Một chủ nhiệm Ban quản lý nhỏ như mình, người ta căn bản sẽ không để trong mắt. Chính vì vậy Tăng Nghị không để Từ Lực mang lễ vật xuống là vì nghĩ cho hình tượng của Kiều Quan Đông, không muốn khiến người nhà Kiều Quan Đông có thêm phiền phức. Hơn nữa, đây lại là Thiên Hòa viên.
Nhìn lúc này bầu trời cũng đã dần trở về một màu đen, Tăng Nghị nghĩ chắc sẽ không được Long Thanh Tuyền triệu kiến nữa nên nhân tiện nói:
- Về thôi!
Từ Lực muốn nghe nhất chính là câu này, đợi Tăng Nghị lên xe, hắn ngay lập tức khởi động xe, chuẩn bị rời khỏi.
Vừa quay ngang thân xe, bên ngoài bỗng có một chiếc xe đi tới. Thấy Từ Lực đang định vượt qua đường, tên lái xe vươn người ra. Thấy biển chiếc xe đang chắn ngang chỉ là biển thường, tên lái xe liền hét:
- Cho tôi đi trước!
Từ Lực mặt lạnh lùng chuẩn bị quay xe, cậu ấy cũng biết đây là đâu, tốt nhất là không gây phiền toái.
Tăng Nghị lúc này bỗng nhiên vỗ bả vai Từ Lực, ra hiệu Từ Lực dừng xe. Từ Lực có chút bất ngờ, không biết Tăng Nghị có ý gì cứ dừng xe lại trước. Tăng Nghị liền đẩy cửa đi xuống.
Bên kia hô lên một tiếng, thấy chiếc xe bên này chẳng những không nhường đường, còn chắn ngang đường. Lúc ấy tên lái xe có chút bực mình đẩy cửa xe đi xuống khỏi vị trí lái:
- Chuyện gì đây, các người cố ý sao?
Lời này vừa nói ra Tăng Nghị liền cười nói:
- Hải Đào, đã lâu không gặp!
Tên lái xe kia ban đầu có chút sửng sốt, đến gần vài bước, qua ánh đèn xe ánh sáng thấy rõ huôn mặt Tăng Nghị, trên mặt y liền nở ý cười:
- Tăng Nghị ca! Anh tới thủ đô khi nào vậy, sao không nói cho tôi một tiếng!
Người này không phải ai khác, chính là em trai họ của Long Mỹ Tâm, con trai La Cương Vĩnh La Hải Đào.
-Không báo cho cậu, sợ ảnh hưởng đến việc học của cậu!
Tăng Nghị cười nói.
- Lời này chẳng có gì khác, tôi thấy anh và chị họ tôi rất giống nhau, luôn coi tôi chỉ là một đứa trẻ!
La Hải Đào khoát tay chặn lại, dựa lên xe Tăng Nghị quay lại hỏi:
- Tăng Nghị ca, chuyện chị họ tôi xuất ngoại, anh biết chưa?
Tăng Nghị gật gật đầu:
- Tôi biết rồi!
La Hải Đào đáp:
- Nhắc tới việc này lại bực mình, hổ dữ không ăn thịt con, nhưng con người bác tôi đúng là động vật máu lạnh!
Tăng Nghị vỗ bả vai La Hải Đào:
- Việc này không liên quan tới cậu, ít nói lung tung thôi!
La Hải Đào giờ mới ý thức được mình đã lỡ lời liền nhìn trái, nhìn phải nhưng không có ý che đậy gì:
- Kỳ thật cho dù bị bác nghe thấy, tôi cũng không sợ. Từ nhỏ đến lớn, ông ấy cũng đã không chào đón tôi. Nếu không phải vì nể mặt chị họ, tôi cũng không muốn nhận người bác này.
Tăng Nghị tin lời La Hải Đào nói là sự thật, khi trước La Cương Vĩnh ở Long gia không nhận được sự chào đón, La Hải Đào lại càng không nhận được sự chào đón rồi. Huống hồ y lại là một đứa trẻ chơi bời, ngỗ ngược, người ta không bơ y, đã là khách khí lắm rồi. Còn nữa, La Hải Đào quả thật không e ngại gì Long Thanh Tuyền. Bởi vì La Cương Vĩnh và Long gia chỉ là họ hàng, thuận lời mà nói, nếu như La Cương Vĩnh ở trong Địch gia, Tiền đồ của cha mình cũng không cần phải dựa vào Long gia. La Hải Đào trong lòng lại tức giận, sau lưng Long Thanh Tuyền, điều gì y cũng dám nói.
-Muộn như vậy, cậu đến đây làm gì?
Tăng Nghị liền chuyển đề tài.
-Đừng nói nữa, bị người nhà gọi qua nói ông bác máu lạnh kia muốn đưa cho cái gì đấy.
La Hải Đào lại nhìn Tăng Nghị:
-Còn anh, cũng là đến gặp bác tôi sao?
Tăng Nghị gật gật đầu, nói:
- Đến giờ vẫn chưa đụng được đến cửa nhà Tổng cục trưởng Long.
- Chuyện này không đơn giản nhỉ!
Nháy mắt một chút, liền vỗ ngực kéo Tăng Nghị qua nói:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]