Chương trước
Chương sau
Khi tan họp, Lưu Xuân Huy mang theo người của mình im lặng bước ra, không thèm nhìn Trần Trung Hoa một lần.

Ngày hôm nay đúng là xui xẻo đến mà, khi Lý Vĩ Tài đề xuất đến hạ thôn cắm điểm, trấn Ngô Nam căn bản không có chút phản đối nào cả, vì thế có thể thấy được tiền đồ bọn chúng đều nằm cả trong tay Lý Vĩ Tài rồi. Khi thấy trấn Ngô Nam đồng ý thì trấn Ngô Bắc cũng phải đồng ý thôi nhưng trong lòng không cảm thấy thỏa mái chút nào cả.

Đối với Lãnh đạo trấn Ngô Bắc mà nói, chuyện này hoàn toàn là tai vạ mà chính trấn Ngô Nam mang đến cho họ.

Trần Trung Hoa nhìn người của trấn Ngô Bắc rời khỏi cũng không khỏi thở dài một tiếng. Nghìn tính vạn tính nhưng lại không tính đến người của Khu Công Nghiệp Cao có lòng lang dạ sói thế này, cùng nhau toàn bộ tung đòn xuống, quả thật bọn hắn hồ đồ quá rồi.

Vương Ái Dân lúc này mới nói:

- Bí thư Trần, tiếp đến chúng ta nên làm thế nào bây giờ, không lẽ chúng ta làm tất cả những gì họ đưa ra sao?

Vài người đứng đằng sau ai cũng hiểu được nên vô cùng lo lắng, khi đi thì hùng hậu mà trở về thì như người thua trận. Có thể chuyện này là do Lãnh đạo Khu Công Nghiệp Cao thử thách hai trấn Ngô Nam, Ngô Bắc một lần nữa. Khi vượt qua được kiểm tra này trở về tiếp tục công tác, nếu không quá quan thì chịu khó nằm trong tay của ta đi. Khu Công Nghiệp Cao thà rằng không cần bọn họ làm việc hơn là để bọn họ đến phá hỏng.

Thật buồn cười, ngày hôm qua tập thể bọn chúng còn yêu cầu duy trì như trước không thay đổi. Nhưng hiện tại mọi thứ đã thay đổi tất cả, không những ủng hộ thay đổi mà còn đến tham gia thực hiện.

- Cắm điểm thì cắm điểm, chúng ta là người vùng này, có nơi nào trong thôn chúng ta không biết sao?

Trần Trung Hoa trầm mặt hỏi lại.

Vương Ái Dân hơi hơi nhíu mày, lời này tuy nói không sai nhưng Cán bộ đến thôn là chuyện thường tình nhưng lần này đâu giống như trước được, đây là đi đầu đấy.

- Chúng ta cần nghĩ ra biện pháp, chứ công việc phức tạp có nhiều thay đổi, nếu là họ quyết tâm muốn tìm ra những sai phạm của chúng ta, thật quá dễ dàng!

- Hừ.

Trần Trung Hoa cười lạnh một tiếng nói:

- Chỉ cần người trấn Ngô Nam chúng ta đoàn kết một lòng, tôi không tin hắn dám ra tay với tất cả người của trấn Ngô Nam ta.

Vương Ái Dân nói vậy cũng là không có cách nào xử lý rồi. Trấn Ngô Nam đoàn kết một lòng thì.....Khu Kinh tế mới Tiểu Ngô Sơn chính là cánh tay của trấn Ngô Nam. Nhưng muốn công việc được triển khai bình thường đây cũng là một công việc vô cùng khó khăn. Người ở xã, người trong thôn không chấp nhận bọn họ đấy mới chính là phiền toái lớn nhất.

Trần Trung Hoa đứng suy nghĩ trong chốc lát, gã ta nói:

- Mọi người về trước đi, không nên lo lắng, không nên suy nghĩ nhiều.

Vương Ái Dân nói:

- Bí thư Trần, anh...

-Tỉnh Nam Giang lớn như vậy luôn biết phân biệt trái phải!

Trần Trung Hoa oán giận nói.

Vương Ái Dân cũng không hỏi gì nữa, cùng mọi người trở về trấn Ngô Nam. Gã ta hiểu được Trần Trung Hoa hơn năm mươi phần trăm là muốn đi khu Thanh Trì, muốn tìm qua lão Lãnh đạo phản ánh tình hình.

Lý Vĩ Tài đứng trên lầu nhìn người của hai trấn rời đi, anh ta không kìm được niềm vui, chạy nhanh vào phòng làm việc của Tăng Nghị đưa hai ngón tay cái lên, nói:

- Chủ nhiệm Tăng, cũng nhờ biện pháp anh đưa ra, đối với những tên Cán bộ ở xã, thị trấn coi trời bằng vung này nên sớm cho bọn hắn nhanh đi cho rồi. Lúc này, bọn chúng đang rụng rời tay chân, không hiểu tại sao xui xẻo lại đến với chính mình.

Tăng Nghị thản nhiên cười nói:

- Chủ nhiệm Lý, chúng ta không thể bỏ qua được. Mục đích của chúng ta không phải thu phục những tên bất trị này mà phải nhanh chóng triển khai công việc ở Tiểu Ngô Sơn.

Lý Vĩ Tài thuận thế ngồi trước mặt Tăng Nghị nói:

- Chủ nhiệm Tăng yên tâm, anh đã mở ra một con đường tốt vô cùng nên tôi cũng muốn mở ra cục diện mới, không cần anh nói phải nói gì, tự chúng sẽ nhanh chóng tìm đến.

- Phòng Kiểm toán bên kia có tin tức gì không?

Tăng Nghị hỏi.

- Tình huống cụ thể thế nào vẫn còn đang kiểm tra, tuy nhiên thấy biểu hiện của người trấn Ngô Nam ngày hôm nay là biết có vấn đề lớn rồi.

Lý Vĩ Tài nói đến đây, anh ta liền ghé sát miệng vào nói nhỏ có vẻ thần bí:

- Theo như kết quả ngày hôm nay đến hiện trường Kiểm toán sơ qua, trong trương mục thị trấn Ngô Nam có một khoản tiền rất lớn, mới vừa được đưa từ trên xuống nhưng không ghi rõ mục đích sử dụng.

Tăng Nghị đang chăm chú nghe lập tức mỉm cười:

- Xem ra chúng ta đúng thật là một hàng xóm tốt, lại chuẩn bị có khách đến thăm rồi.

Lý Vĩ Tài cười ha hả nói

- Chủ nhiệm Tăng yên tâm, người của Khu Công Nghiệp Cao chúng ta rất hiếu khách, tôi nhất định tiếp đón chu đáo. Lần này thật may mắn là Chủ nhiệm Tăng đã dự đoán trước, nhưng trước tiên chúng ta phải chặn tài khoản của trấn Ngô Nam, nếu không hậu quả không thể nào lường trước được.

Tăng Nghị cười khoát tay nói:

- Tôi nào có bản lĩnh đoán trước chứ! Lần này nếu khiến cho người của trấn Ngô Nam đến đây, coi như là đánh đúng chỗ rồi.

Chuyện của trấn Ngô Nam xem như đã tạm thời khống chế được, Lý Vĩ Tài lại cùng Tăng Nghị đã nói một chút về trấn Ngô Bắc, sau đó anh ta đứng dậy cáo từ, đi ra ngoài sắp xếp mọi chuyện.

Buổi chiều sau giờ tan sở, Chánh văn phòng Thường Thanh thuộc văn phòng Ủy ban Nhân dân huyện Thanh Trì đi đến Khu Công Nghiệp Cao, sau khi xuống xe, sắc mặt anh ta không tốt chút nào cả.

Vừa đến văn phòng, anh ta nhanh chóng nói rõ ý đồ đến đây, rất nhanh chóng Thường Thanh được Lý Vĩ Tài đưa vào văn phòng.

- Kháck quý! Khách quý! Chủ nhiệm Thường mời anh vào.

Lý Vĩ Tài cười trên mặt như nở hoa, đến cạnh cửa đưa hai tay cầm tay Thường Thanh kéo mạnh vào nói:

- Rất vinh hạnh khi Chánh văn phòng Thường ngự giá đến thăm, Khu Công Nghiệp Cao này thật có phúc khi được anh ghé qua.

Thường Thanh cũng bày ra bộ mặt tươi cười nói:

- Chủ nhiệm Lý, anh đang phê bình tôi đấy à! Nói thật, Khu Công Nghiệp Cao một năm nay vô cùng sôi động, làm hàng xóm của anh tôi rất muốn đến Chủ nhiệm Lý học hỏi kinh nghiệm. Nhưng ở quận có rất nhiều việc xảy ra, chuyện lớn chuyện nhỏ tôi đều quản cả nên chạy đôn chạy đáo để nhanh chóng thu xếp. Thật sự, tôi không có thời gian, không thể phân thân được nên Chủ nhiệm Lý chớ trách.

- Anh đừng hiểu lầm, hiểu lầm!

Lý Vĩ Tài vỗ vỗ vào vai Thường Thanh hai cái nói:

- Tôi trước kia cũng là Đại quản gia của Khu Công Nghiệp Cao này, những chuyện Chánh văn phòng Thường khó xử tôi thật sự rất hiểu. Chánh văn phòng Thường mau mời ngồi, tôi cho người pha trà, hôm nay hai chúng ta tâm sự một chút.

- Anh không cần khách khí như thế!

Trên mặt Thường Thanh thì cười đùa nhưng trong lòng gã ta vô cùng buồn bực, Lý Vĩ Tài giống như đang khoe về công tác của mình. Đương nhiên ai lại không muốn làm Lãnh đạo chứ, ai lại muốn làm Quản gia bao giờ. Lý Vĩ Tài giờ đã là Phó Chủ nhiệm thường trực Khu Công Nghiệp Cao, còn kiêm nhiệm vai trò Chủ nhiệm Khu kinh tế mới Tiểu Ngô Sơn. Địa vị của anh ta ở Khu Công Nghiệp Cao chỉ sau Hồ Khai Văn và Tăng Nghị, là một người Lãnh đạo thực thụ.

Lý Vĩ Tài cười cười mời Thường Thanh một chén trà, sau đó nói:

- Chánh văn phòng Thường, anh nếm thử xem, đây là trà hái từ nơi cao nhất của núi Tướng Quân, trà Tướng Quân.

Thường Thanh cười cười nâng chén trà lên, nhẹ nhàng thưởng thức. Hiện giờ, mọi người tỉnh Nam Giang đều biết rằng trà Tướng Quân là trà tốt nhất, nó được hái từ nơi cao nhất của núi Tướng Quân. Công nghệ chế biến trà Tướng Quân cũng rất khác biệt, nhưng thật đáng tiếc, số lượng có hạn, một lượng lớn đều đặt mua trước, một Lãnh đạo nhỏ bình thường căn bản không thể nào mua được. Thường Thanh uống qua một ngụm, nói:

- Quả nhiên là trà ngon! Chủ nhiệm Lý anh có phước hơn tôi nhiều lắm, như loại trà ngon này, bình thường làm sao tôi uống được.

Lý Vĩ Tài liền xua tay nói:

- Cấp bậc như tôi làm sao có thể uống được loại trà ngon này chứ! Đây toàn là của Chủ nhiệm Tăng cho đấy. Trước kia Chủ nhiệm Tăng công tác ở huyện Nam Vân, tôi đến chỗ anh ấy, anh ấy cho một ít, để trang trí, trang trí ấy mà. Chủ nhiệm Thường nếu anh thích uống thì nói, ở chỗ tôi còn có một ít, lát nữa anh mang về mà dùng.

Lúc này Thường Thanh không có tâm tư nói chuyện trà lá gì cả, lúc nãy nghe Lý Vĩ Tài nhắc đến Tăng Nghị, anh ta hỏi:

- Chủ nhiệm Tăng không đi làm sao?

- Anh tìm Chủ nhiệm Tăng có việc à?

Lý Vĩ Tài hỏi.

- Có chút chuyện cần thảo luận với Chủ nhiệm Tăng một chút.

Thường Thanh nói ra, anh ta thầm nghĩ Lý Vĩ Tài đang giả vờ hồ đồ, buổi sáng không phải chính hắn dẫn người mang tất cả sổ sách trấn Ngô Nam đi sao.

Lập tức Lý Vĩ Tài làm bộ mặt thật đáng tiếc, anh ta giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ nói:

- Thật không đúng lúc rồi, xế chiều này Chủ nhiệm Tăng đi Thành phố báo cáo công tác rồi, từ giờ đến mai có thể không trở lại.

Thường Thanh liền nói:

- Thật ra có một chuyện nhỏ, Chủ nhiệm Lý cũng có thể giải quyết được.

Lý Vĩ Tài chậm rãi đốt một điếu thuốc nói:

- Chánh văn phòng Thường cứ nói đi, mua bà con xa không bằng láng giềng gần. Khu Thanh Trì và Khu Công Nghiệp Cao gần trong gang tấc, chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau mới phải.

Thường Thanh cũng không muốn quanh có lòng vòng, nói:

- Sáng nay, các đồng chí Kiểm toán thành phố Bạch Dương đến trấn Ngô Nam mang tất cả sổ sách đi kiểm tra rồi, chuyện này chắc Chủ nhiệm Lý biết rõ.

Lý Vĩ Tài gật gật đầu nói:

- Việc này tôi biết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.