Chương trước
Chương sau
Trên mặt Tăng Nghị hiện lên vẻ ưu tư lo lắng, quay đầu nhìn Lý Vĩ Tài nói:

- Đồng chí Lý Vĩ Tài, làm công tác phải kiên trì nguyên tắc nhưng phải nói từ từ. Trên thực tế hai thị trấn đều có tình hình của riêng mình, muốn áp đặt thật sự không tốt lắm.

Lý Vĩ Tài không dám bác bỏ đề nghị của Tăng Nghị, anh ta đứng trầm tư một lát nói:

- Nhiều nhất là ba năm, không, hai năm thôi. Trong vòng hai năm duy trì không thay đổi, điều này có thể chấp nhận nếu không Khu Kinh tế mới Tiểu Ngô Sơn không có cách nào khai triển được.

Tăng Nghị nhìn Trần Trung Hoa hỏi:

- Đồng chí Trần Trung Hoa thấy sao?

Trần Trung Hoa lập tức nói:

- Tôi có cùng ý tưởng với đồng chí Ái Dân, kiên quyết phục tùng đại cuộc, không muốn có đặc thù nào cả.

Đây chính là kế dây mềm buộc chặt, lấy lui làm tiến, cá nhân thì tỏ vẻ đồng ý nhưng tỏ vẻ tất cả mọi người thì không. Gã ta cho thấy gã nhìn nhận cho tất cả mọi người, nhưng người khác có nhìn được như gã không thì chưa nói ra được.

Đừng nói là hai năm, ba năm gì thì Trần Trung Hoa cũng không đồng ý, hôm này nhất định gã ta muốn phân thắng bại với Lý Vĩ Tài. Vừa rồi gã đồng ý năm năm thì như đinh đóng cột không nhích đi xíu nào cả. Nếu không thì thị trấn Ngô Nam đã không gọi là thị trấn Ngô Nam rồi.

Tăng Nghị quả nhiên cũng có chú ý đến điều này, ngón tay hắn nhịp trên bàn hai cái cuối cùng nói:

- Điều đồng chí Vĩ Tài băn khoăn cũng có thể lý giải được, dù sao anh ta cũng phụ trách khu mới Tiểu Ngô Sơn này được ổn định và phát triển. Hôm nay lại có chuyện như vậy, quả thật khiến cho đồng chí Vĩ Tài rất khó xử....

- Đồng chí Trung Hoa, anh thấy có đúng hay không?

Trần Trung Hoa nghe Tăng Nghị nói vậy biết hắn có nhượng bộ rồi, nhưng điều kiện chắc chắc để Cán bộ Công nhân viên chức thị trấn Ngô Nam không làm vậy nữa thì tốt nhất cấp cho Lý Vĩ Tài viên thuốc an thần, nếu không Lý Vĩ Tài có xuống đài cũng không thể nào xuống được.

- Chủ nhiệm Tăng.

Trần Trung Hoa trầm ngâm một lát nói:

- Nếu đưa ra tình huống như thế thì thật sự không tốt để triển khai, nhưng những người làm ở đây nhiều năm rồi tôi có thể cam đoan với Chủ nhiệm Tăng chỉ cần Lãnh đạo cấp trên ủng hộ mạnh mẽ thì Trần Trung Hoa tôi dù bất cứ giá nào cũng hoàn thành công tác được giao, để thị trấn Ngô Nam vững vàng hơn.

Tăng Nghị liền chụp nhanh nói:

- Cán bộ muốn công tác yên ổn hay muốn lấy con người ra làm bia. Những gì mọi người yêu cầu tôi có thể làm chủ được, trong vòng năm năm tiêu chuẩn tiền lương đãi ngộ của Cán bộ công nhân viên chức vẫn duy trì không thay đổi.

- Chủ nhiệm Tăng điều này tuyệt đối không thể được.

Lý Vĩ Tài sốt ruột vội vàng ngăn cản, chỉ có điều chưa dựng râu trừng mắt nói:

- Nếu anh đáp ứng yêu cầu này của bọn họ thì tôi xin rút lui, xây dựng khu Tiểu Ngô Sơn này Lý Vĩ Tài tôi không thể nào làm được.

Đùng.

Tăng Nghị liền hung hăng đập bàn thật mạnh làm phát ra âm thanh rất lớn, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Lý Vĩ Tài thấy Tăng Nghị tức giận trong lòng không khâm phục nhưng cũng im lặng trong vài giây, cuối cùng anh ta đứng qua một bên xem như đồng ý, anh ta giống như người vợ bé bị ức hiếp vậy.

Trần Trung Hoa trong lòng vô cùng thích chí, hắn như khơi trúng mạch rồi. Lý Vĩ Tài là người đứng đầu khu Kinh tế mới Tiểu Ngô Sơn này nên anh ta không muốn tồn tại một tập thể ngoại lệ như thế. Nhưng Tăng Nghị là người Lãnh đạo có vị trí rất cao, hắn ta sẽ lựa chọn phương án có lợi cho việc nhanh chóng triển khai khu Tiểu Ngô Sơn này, cho nên anh ta sẽ nhượng bộ một phần.

- Chủ nhiệm Tăng, tôi là đại biểu cho các thành viên thị trấn Ngô Nam, rất cảm ơn anh đã hiểu và thông cảm với công việc của chúng tôi.

Trần Trung Hoa lớn tiếng nói cho thấy anh ta rất có ác tâm với Lý Vĩ Tài, gã cảm ơn Tăng Nghị hiểu và thông cảm, như vậy là nói Lý Vĩ Tài có thái độ quan liêu rồi. Trong lòng gã nhìn Lý Vĩ Tài có ý khinh miệt, như thầm thông báo với anh ta rằng nếu dám uy hiếp thượng cấp thì xem ra anh là người không có trình độ rồi, có ý bảo hắn ta hãy nhanh chóng chủ động rút lui sớm, để lại vị trí này cho người có năng lực hơn anh ta.

Còn về phần người có năng lực là ai, thì không cần nói cũng biết rồi.

Xem Tăng Nghị gật đầu, Trần Trung Hoa liền nhanh chóng quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn phía dưới nói:

- Đối với vấn đề tiền lương đãi ngộ mà mọi người quan tâm, Chủ nhiệm Tăng đã đồng ý rồi, trong vòng năm năm sẽ duy trì không thay đổi. Khi Chủ nhiệm Tăng đưa ra quyết định này như vậy là rất quan tâm đến nhân viên chúng ta, mọi người còn có ý kiến gì không?

Gã ta đứng uy nghiêm mà nhìn lướt qua một vòng, xem không ai phản đối Trần Trung Hoa liền nhanh chóng nói:

- Nếu mọi người ở đây đều đồng ý, Trần Trung Hoa sẽ đứng ra bảo đảm nếu sau này ai dám vô tổ chức, vô kỷ luật, dám xâu chuỗi kích động thì Trần Trung Hoa tôi là người đầu tiên không tha cho họ, sẽ xử lý không nương tay.

Vẻ mặt Lý Vĩ Tài vô cùng khó chịu, răng cắn lại kêu răng rắc, lời này nên để anh ta nói thì sẽ thích hợp hơn.

Tên Trần Trung Hoa này đang cố ý nói đến đây, gã ta muốn để Lý Vĩ Tài nhìn thấy ai mới thật sự là nhân vật đứng đầu thị trấn Ngô Nam, ai mới là người thích hợp lãnh đạo công tác thị trấn Ngô Nam.

Tăng Nghị đưa tay ra ra hiệu nói:

- Đồng chí Trung Hoa, hãy nói với mọi người nếu có yêu cầu gì cứ nói ra.

Một lúc sau có một người phía dưới đứng lên nói:

- Chủ nhiệm Tăng, tôi là nông dân thị trấn Ngô Nam, nghe nói sau khi trưng thu số lượng lớn đất, tôi hy vọng có thể tiến hành bồi thường đất theo tiêu chuẩn của Vinh Thành. Toàn bộ chúng tôi có thể hy vọng về điều này....

Trần Trung Hoa nhìn Tăng Nghị mỉm cười nói:

- Chủ nhiệm Tăng, những người nông dân vô cùng giản dị nhưng cũng có tật xấu, đó chính là tính toán chi li, ấy vậy mà anh bảo họ đọc cửu chương có khi nào họ thuộc đâu.

Người này chắc chắn Trần Trung Hoa sắp xếp đến, hôm nay có biến động lớn như vậy không thể chỉ có Cán bộ không mà không có quần chúng, nếu không nhất định sẽ lộ ra.

Lý Vĩ Tài lúc này tức giận nói:

- Sao biết rõ chuyên này, mà lại đưa ra yêu cầu như thế.

- Chẳng lẽ tiêu chuẩn trưng thu đất của Thành phố Bạch Dương lại thấp hơn so với Vinh Thành sao, đúng là không hiểu biết gì cả.

Trần Trung Hoa sửng sốt, vậy là có ý gì?

Tăng Nghị lúc này cười ha hả nói:

- Anh nông dân này yêu cầu tôi đã nghe rõ nhưng tôi không thể nào đáp ứng được. Nguyên nhân thì giống như đồng chí Lý Vĩ Tài đã nói, tiêu chuẩn trưng thu đất của Khu Công Nghiệp Cao thuộc Thành phố Bạch Dương cao hơn so với Vinh Thành đấy. Chứ không phải thấp hơn, nếu hôm nay đáp ứng yêu cầu của mọi người, ngày mai mọi người có còn giữ ý kiến này không.

Nói xong, Tăng Nghị nhìn Lý Vĩ Tài nói:

- Chủ nhiệm Lý, khi trở về anh hãy đưa tiêu chuẩn trưng thu đất của Khu Công Nghiệp Cao phổ biến đến quần chúng hai trấn Ngô Nam, Ngô Bắc một chút. Đồng chí Trung Hoa, anh phối hợp để công tác được tốt hơn ở thị trấn Ngô Nam.

- Chủ nhiệm Tăng, anh không gạt tôi chứ?

Người vừa đưa ra ý kiến nọ tỏ vẻ kinh ngạc. Ông ta không nghĩ ra, Thành phố Bạch Dương nghèo hơn so với Vinh Thành thì tiêu chuẩn trưng thu đất làm sao có thể cao hơn Vinh Thành được.

- Anh không tin tôi cũng không có vấn đề gì, một lát nữa anh có thể đến hỏi dân chúng thuộc Khu Công Nghiệp Cao hỏi thăm một chút, xem điều tôi nói có đúng hay không.

Tăng Nghị nhìn người kia, cười nói:

- Nếu anh vẫn tin tiêu chuẩn của Vinh Thành cao hơn thì tôi sẽ vô cùng hoan nghênh nếu anh nhắc lại ý kiến của mình.

- Tôi.....

- Anh thì sao?

Trần Trung Hoa chặn đầu:

- Tôi xem ra anh bị chính người khác lừa bịp nên đến quấy rối một cách mù quáng, Chủ nhiệm Tăng là Lãnh đạo cao như vậy mà có thể lừa anh được sao? Anh còn không mau ngồi xuống. Còn có người nào có ý kiến gì khác không?

Trần Trung Hoa cũng không nghĩ ra chính mình lại bị kéo vào chuyện này, nếu không may mắn bịa ra sẽ nhanh chóng bị vạch trần thôi.

Những người ngồi phía dưới là có ý kiến không ngừng, chủ yếu đưa ra vấn đề lợi ích cá nhân thôi. Chỉ có điều những chuyện này không quan trọng bằng vấn đề tiền lương đãi ngộ. Mỗi ý kiến đưa ra, Lý Vĩ Tài đều kiên quyết phản đối không thể đáp ứng nhưng Tăng Nghị thì lại kết nối lợi ích cho họ nhằm nhanh chóng đưa ra ý kiến hài lòng của đôi bên.

Cuối cùng cũng không có ai đưa qua yêu cầu gì cả, Tăng Nghị nhìn Trần Trung Hoa hỏi:

- Đồng chí Trung Hoa, anh cần có chuyện gì hỏi không?

- Chủ nhiệm Tăng, chuyện ngày hôm nay là do tôi quản lý không tốt, tôi sẽ nhanh chóng đẩy mạnh việc giáo dục nâng cao ý thức cho người dân, ngăn chặn chuyện này lại phát sinh.

Trần Trung Hoa không phải có âm mưu hay sao mà bảo phát sinh lần nữa chuyện như vậy, không lẽ gã ta ngốc đến nỗi tự đào huyệt chôn mình chứ!

Tăng Nghị cũng không thèm để ý đến, lại hỏi:

- Nếu mang những vấn đề cần tranh luận ra giải quyết thì chuyện này cũng tốt chứ sao, theo đồng chí Trung Hoa bao lâu sẽ hoàn thành hoàn toàn chấm dứt chuyện này?

- Việc này....

Trần Trung Hoa trầm ngâm, lúc này hắn muốn đưa ra nhận định của mình. Tăng Nghị là người phụ trách Khu Công Nghiệp Cao, chỉ vì do vấn đề giải quyết tranh chấp để nhanh chóng hoàn thành công tác giao nhận Tiểu Ngô Sơn. Từ nhỏ đến giờ gã ta chưa gặp trường hợp nào mà bị một người nhỏ tuổi hơn làm cho bối rối cả, về kiến thức gã ta không bằng Lý Vĩ Tài. Nhưng theo nguyên tắc nếu dễ dàng thỏa hiệp lần thứ nhất sẽ có thỏa hiệp lần thứ hai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.