Chương trước
Chương sau
Trong lòng Băng Hàn Bách liên tục nói đáng tiếc, hiện tại mình chính đổi ý, cũng là không kịp nữa rồi. Sở Chấn Bang và Hùng Thiệu Hải liên kết muốn tự mình đề cử, muốn cho Tăng Nghị đi phụ trách xây dựng căn cứ an dưỡng, chính mình cũng không thể ngăn trở nữa!

Từ tòa nhà Tỉnh ủy đi ra, thời gian cũng không còn sơm nữa, Tăng Nghị vội vàng quay trở về khu công nghệ cao.

Vừa vào ban quản lý, Lý Vĩ Tài liền chạy ra đón chào, thấp giọng nói:

- Chủ nhiệm Tăng, Thường tổng của công ty Quân Thắng đã tới, được tôi an bài ở phòng họp nhỏ, đợi có hơn hai giờ rồi!

Tăng Nghị “ồ” một tiếng, thầm nghĩ Hồ Tam Gia vừa mới mất tích, Thường Tuấn Long liền vội vàng tìm tói tận cửa rồi. Đây là không nén được tức giận, xem ra sự kiện năm trước, Thường Tuấn Long là thoát không khỏi liên quan rồi. Nghĩ đến đây, lông mày Tăng Nghị trầm xuống, nói:

- Bảo anh ta đến văn phòng của tôi!

- Vâng!

Lý Vĩ Tài đáp một tiếng, đi theo Tăng Nghị lên lầu.

Vừa mói ở văn phòng ngồi xuống, liền truyền đến tiếng gõ cửa, Lý Vĩ Tài dẫn Thường Tuấn Long đi vào, nói:

- Chủ nhiệm Tăng, Thường tổng của công ty Quân Thắng muốn gặp anh!

- Lý chủ nhiệm vất vả rồi, anh đi làm việc đi!

Tăng Nghị nói xong một tiếng, sau đó khẽ vươn tay, chỉ chiếc ghế ở trước mặt, nói:

- Thường tổng, mời ngồi!

Lần này, Tăng Nghị ngay cả đứng cũng không đứng dậy.

Thường Tuấn Long vừa thấy điệu bộ này, trong lòng lập tức nhút nhát. Xem ra Hồ Tam Gia rất có thể rơi vào tay Tăng Nghị rồi. Nghĩ tới đây, nụ cười Thường Tuấn Long liền không thể nào tự nhiên được, đi tới vươn tay, nói:

- Chủ nhiệm Tăng, đã lâu không gặp!

Tăng Nghị khẽ mỉm cười:

- Thường tổng là người bận rộn, bình thường thần long thấy đầu không thấy đuôi, làm sao có thể thường gặp đây?

Thườn Tuấn Long ha hả cười, vẻ mặt xấu hổ, nói nghe hay, là thần long thất đầu không thấy đuôi, nói nghe không hay, đó chính là giấu đầu thụt đuôi. Tăng Nghị đây là trong lời nói có lời gì, ám chỉ việc làm không thấy được ánh sáng của mình nhiều lắm. Thường Tuấn Long chặn lòng, chỉ coi như không nghe thấy gì cả, hướng đối diện Tăng Nghị ngồi xuống, nói:

- Tôi đều là bận vớ vẩn, cả ngày chỉ là tính toán một chút lợi ích li ti. Một tục nhân, không thể so với Chủ nhiệm Tăng, anh là vì mọi người mưu cầu phúc lợi.

- Khu công nghệ cao có thể có cảnh tượng hôm nay, không phải công lao của mình tôi. Công lao chủ yếu thuộc về sự ủng hộ đắc lực của xí nghiệp lớn của Thường tổng, nếu không khu công nghệ cao là phát triển không nổi đây!

Tăng Nghị khách sáo một câu, cũng không có phủ nhận lực lượng và giá trị của vốn liếng, nói:

- Thường tổng tìm tôi có việc?

- Cũng không tính là, chủ yếu là đã lâu không gặp, muốn mời Chủ nhiệm Tăng đi ăn một bữa cơm!

Thường Tuấn Long cười nói:

- Dù sao chúng ta cũng là người quen cũ mà, không biết Chủ nhiệm Tăng khi nào thì rảnh?

- Nếu chỉ là ăn một bữa cơm vậy thì không cần đi!

Tăng Nghị nói đến.

- Thường tổng bình thường trăm công ngàn việc, thời gian quý giá, như thế nào không biết ngại mà quấy rầy anh chứ!

- Anh xem anh đấy, bạn bè cũ ăn với nhau bữa cơm, bày tỏ giao tình, như vậy sao có thể nói là quấy rầy chứ!

Thường Tuấn Long cười:

- Tôi chính là bận hơn nữa, thời gian mời Chủ nhiệm Tăng ăn một bữa cơm, vẫn phải có chứ!

Tăng Nghị khoát tay, nói:

- Thật sự không cần phiền phức như vậy! Huống chi Ban quản lý cũng có qui định, bất cứ người nào cũng không được nhận lời mời ăn của xí nghiệp đầu tư vào khu. Tôi thân là Chủ nhiệm ban quản lý, hẳn là nên làm gương tốt. Thường tổng nếu như có chuyện, nói ở đây là được rồi, chỉ cần là tốt cho khu, Ban quản lý chúng tôi đều sẽ hết sức phối hợp.

- Không có ý gì, chỉ là bạn bè ăn cơm với nhau!

Thường Tuấn long giải thích, nhìn bộ dạng này của Tăng Nghị, e là sẽ không ăn cơm gì cả, hắn liền nói:

- Mặt khác. Phó chủ tịch thành phố Hồ trước kia phụ trách hạng mục hồ Tinh Tinh, hiện nay không phải là đi tỉnh học tập rồi sao? Liên quan đến xây dựng sau này của hạng mục hồ Tinh Tinh, tôi muốn thỉnh giáo thỉnh giáo Chủ nhiệm Tăng, Tôn tổng của công ty xây dựng Bình Xuyên cũng có ý này. Tôi vừa lúc hẹn anh ấy cùng nhau ăn cơm, chúng ta cùng suy nghĩ biện pháp, xem làm sao vượt qua cửa ải khó khăn này đây.

Tăng Nghị tầm nghĩ, đay quả nhiên là hai con châu chấu trên một đường thẳng, không thể thiếu Thường Tuấn Long, cũng không thể thiếu Tôn Dực, nhưng hắn lại có chút không ngờ, chính mình gióng trống khua chiêng bắt đi Hồ Tam Gia, mục đích là đánh rắn động cỏ, rắn này ngược lại bị kinh sợ chạy ra rồi, chỉ có điều có chút khác biệt với tưởng tượng của mình. Thường Tuấn Long hôm nay qua đây, không ngờ là không phải vá cái lỗ hỏng của Hồ Tam Gia, mà là vá cái lỗ hỏng của hồ Tinh Tinh.

Trong lòng vừa cân nhắc, Tăng Nghị dã hiểu được ý định của Thường Tuấn Long. Hai người này chủ động tới cửa cầu hòa, sợ là muốn cho mình cho một cơ hội ở trên sự tình đường hàng không. Chỉ cần triển vọng của hạng mục hồ Tinh Tinh được xem trọng, hai người có thể rất nhanh thoát thân! Hại tướng quyền là nhẹ, nhược điểm trên hồ Tinh Tinh là thật sự. Hơn nữa hai người cũng bị vùi lấp tương đối sâu, nếu đường hàng không không thay đổi, hai người muốn thoát thân cũng rất khó khăn. Còn sự việc Hồ Tam Gia thì trước tiên không nói Hồ Tam Gia đã điên rồi, không có khả năng trị khỏi nữa không, mà nói Hồ Tam Gia khi đó có nói rõ ràng người sai khiến sau lưng là ai, vậy cũng chưa chắc biết được.

Trình độ nha thiểu của hai vị này, vẫn có chỗ tiến bộ a!

Tăng Nghị cười cười, thầm nghĩ việc này e là cũng bị mình ép mà ra. Trải qua nhiều lần giao thủ như vậy, hai người này chỉ cần không phải đầu óc có vấn đề, cũng học được một lần ngã một lần khôn, không dám giống trước kia lớn lối như vậy. Thôi được, nếu như kế này các người không trúng, ta đây liền tương kế tựu kế, xem ai cao hơn một bậc!

- Nếu là việc công, vậy đi, sáng ngày mai tôi đem theo người phụ trách các cửa khẩu quản lý của Ban quản lý, đến công trường hồ Tinh Tinh trực tiếp đi dạo một chút. Có gì khó khăn, chúng ta ở hiện trường đề xuất, hiện trường giải quyết!

Tăng Nghị nhìn Thường Tuấn Long:

- Thường tổng cảm thấy như thế nào?

Thường Tuấn Long ngẫm nghĩ một chút, liền gật đầu, cười nói:

- Chủ nhiệm Tăng làm như vậy, đó đương nhiên là không còn gì tốt hơn rồi!

Nếu là công tác hiện trường, Tăng Nghị ở trước mặt nhiều người chỉ cần đáp ứng, bất kể thế nào nhất định phải có một công đạo. Huống chi, Tăng Nghị đứng về hạng mục hồ Tinh Tinh, cũng là một loại thái độ!

Trong nháy mắt, Thường Tuấn Long cũng đã nghĩ kỹ, ngày mai chẳng những muốn cho Tôn Dực có mặt, còn muốn đem những xí nghiệp có ý nhưng bất định đều mời tới, thiết nghĩ Tăng Nghị hắn cũng không dám bày trò gì nữa.

Tiễn Thường Tuấn Long, Tăng Nghị trở lại phòng làm việc, lấy ra di động riêng của mình, sau đó gọi điện thoại cho Địch Hạo Huy, đem sự việc sửa chữa đường hàng không nhắc nhở một chút.

- Chuyện này đễ làm, không phải là một đường hàng không thôi sao, trở về tôi giúp anh nói một tiếng!

Địch Hạo Huy ở trong điện thoại cười, sân bay Vinh Thành có sáu bảy con đường hàng không dự bị, muốn thay đổi một chút, đối với Địch Hạo Huy mà nói, thật sự là dễ như trở bàn tay!

- Cám ơn, Hạo Huy! Lần sau đi thủ đô, tôi…

- Nói cái này thì dư thừa rồi!

Địc Hạo Huy cắt đứt lời nói của Tăng Nghị

- Anh chỉ cần chăm sóc tốt cho lão gia tử nhà tôi, tôi đã vô cùng cảm kích rồi!

- Ông cụ rất tốt, anh yên tâm đi!

Tăng Nghị cười cười, việc Địch lão đi Nam Giang, Tăng Nghị sớm đã biết. Cũng giống như năm ngoái, Địch lão là vào tiết thanh minh về huyện Nam Vân tảo mộ, ở núi Trường Ninh hai ngày, sau đó tới Vinh Thành, còn đến tham gia nghi thức khánh thành nhà lưu niệm văn hóa Hồng Sắc. Bây giờ đang ở trung tâm an dưỡng của đại quân khu trú tại Vinh Thành. Tăng Nghị đã đi thăm Địch lão mấy lần rồi.

- Về sau ông cụ có thể mỗi năm đều phải ở Nam Giang một đoạn thời gian, tôi không thể theo bên người, liền nhờ cậy anh quan tâm một chút, chịu mệt một chút!

Địch Hạo Huy nói.

- Nói cái này thì dư thừa rồi!

Tăng Nghị cười ha hả, đem lời Địch Hạo Huy hoàn lại nguyên câu, nói:

- Anh gần đây như thế nào rồi?

- Ở thủ đô một năm, người cũng sắp phế rồi, phỏng chừng cũng phải nhúc nhích một chút!

Địch Hạo Huy cười.

Tăng Nghị liền hiểu vì sao hôm nay Địch Hạo Huy đột nhiên phải nói việc nhờ cậy mình chăm sóc Địch lão. Địch Hạo Huy có thể phải xuống cơ sở bộ đội, tất cả tướng lãnh của Địch gia, cũng đều là từng bước từng bước từ cơ sở dốc sức đi ra. Cha của Địch Hạo Huy, vì thế còn bỏ cả tính mạng.

Mặc dù Địch gia ở thế hệ này chỉ có Địch Hạo Huy vẹn vẹn một tia cốt nhục, nhưng chỉ cần còn, nề nếp gia đình của Địch gia cũng không thay đổi. Trước đó Địch Hạo Huy ở tổng tham mưu làm việc, chỉ là vì thuận lợi dưỡng tốt thân thể, hiện tại thân thể đã khỏe rồi, cũng nên đi phía dưới hoạt động gân cốt.

- Hoạt động một chút cũng tốt! Khi nào định rồi, nhớ nói với tôi một tiếng, tôi đi thủ đô tìm anh!

Tăng Nghị nói xong, Địch Hạo Huy đi lần này, phỏng chừng phải mất mấy năm.

- Tìm tôi là giả, sợ là muốn tìm Mỹ Tâm!

Địch Hạo Nhiên đột nhiên chuyển đề tài:

- Tôi nói anh cũng thật sự tâm lớn, lâu như vậy, vậy mà đối với tình trạng của Mỹ Tâm hỏi cũng không hỏi!

Tim của Tăng Nghị, đột nhiên co rúm, rất là đau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.