Chương trước
Chương sau
Tăng Nghị nói:

- Có!

Khu công nghệ cao đương nhiên phải có quản lí đô thị. Hiện nay, mọi nơi, từ khu kinh tế mới, khu mới được khai phá, khu sinh thái, quản lí đô thị là một ngành quan trọng có trong yêu cầu của pháp luật. Có thì không có gì lạ, không có mới là lạ. Mấy chuyện này, Tăng Nghị không cần kiêng dè gì mà thành thật trả lời.

-Như vậy cũng là chấp hành pháp luật sao?

Từ lão hỏi lại.

Tăng Nghị suy nghĩ một chút, vẫn không thay đổi:

-Tình huống như vậy, nhất định phải có.

Sắc mặt Từ lão liền khó coi, hừ lạnh một tiếng, nói:

- Thân làm công bộc của nhân dân, cậu không có gì góp ý sao?

Tăng Nghị có thể cảm giác được lúc Từ lão nói những lời này mang theo chút tức giận, cử chỉ và thái độ lão cho thấy có vẻ lão đang muốn bốc hỏa. Có điều, Tăng Nghị không hề sợ Từ lão tức giận. Dù gì cũng chứng minh được Từ lão là một vị quan lấy dân làm gốc, quan tâm đến người dân, chứ không phải kẻ mua danh cầu lợi.

-Trước kia, dân chúng hay truyền nhau câu: Điện mạnh, nước nhều công thương thuế vụ hai mùa lớn mạnh. Giờ câu đó lại thêm một câu nữa: Quản lí đô thị xuất hiện, ai dám cạnh tranh?

Tăng Nghị nhìn Từ lão nói:

- Vốn lẽ là một ngành vì nhân dân mà phục vụ, vậy mà bây giờ lại trở thành nỗi căm hận của dân chúng. Từ lão, người có từng nghĩ qua đạo lí trong câu nói ấy không?

Thần sắc của Từ lão vẫn nghiêm trọng như cũ nhưng không nói câu nào mà chờ Trang Nghị giải thích. Câu nói này, vừa nghe qua khiến người khác đau lòng, nhưng ông thực sự không nhận ra được đạo lí nào trong lời nói đó, chẳng qua chỉ là câu trách mắng, có đạo lí gì chứ!

Tăng Nghị liền nói:

-Câu nói thuận miệng ngắn ngủi này chính là tổng kết cho quá trình cải cách của chúng ta. Khi còn nghèo, thành phố chúng ta đến điện nước còn không đảm bảo đầy đủ, phải cấp điện, cấp nước có giới hạn. Điện nước là hai lĩnh vực quyết định chất lượng cuộc sống của người dân. Sau này, làm cải cách, mở cửa thị trường, kinh donah nhiều, mua bán nhiều, đồng thời đã phát triển được thị trường. Những vấn đề quản lí thị trường xuất hiện nhiều lỗ hổng. Bộ công thương, bộ thuế vụ ngày càng trở nên quan trọng. Cải cách thị trường thêm một bước nữa, người dân bắt đầu di chuyển theo phạm vi lớn, nơi nào có thể kiếm tiền, họ đổ xô vào nơi đó, vấn đề an ninh, nhập hộ tịch cũng kéo theo mà đến. Hện thống JC sẽ gặp áp lực, đối mặt với những vấn đề mới. Hơn nữa, hiện nay, chúng ta đang trong quá trình đô thị hóa, hầu hết người dân sống ở thành phố cũng phát triển theo xu hướng đó. Để bảo đảm được trật tự an ninh trong thành phố dẫn đến sự xuất hiện của “quản lí đô thị “.

Từ lão lộ ra vẻ mặt suy tư chỉ là một câu chửi có vẻ thuận miệng, theo lời Tăng Nghị giải thích dường như có chuyện như vậy.

-Sau đó thì sao?

Từ lão không kiên nhẫn được, “Ừm” một tiếng. Cách nói của Tăng Nghị cứ cho là có ý mới nhưng đây cũng không phải lí do có thể làm ngơ sức pháp lí của quản lí đô thị.

- Chúng ta cải cách sớm, không thể thuận buồm xuôi gió cũng không thể một lần là xong. Trong quá trình nhất định sẽ gặp nhiều vấn đề, đều là những tình huống mà trước kia chúng ta chưa từng gặp phải. Nhưng nếu như tư tưởng không theo kịp sự thay đổi này, khi gặp vấn đề, thứ đầu tiên nghĩ tới không phải là làm sao để giải thích vấn đề, mà là xử lý vấn đề như thế nào.

Tăng Nghị cười, nói:

- Nếu dùng một câu để tổng kết về bộ môn này, đó chính là: “Xử lí cứng rắn”, cụ thể một chút chính là “lấy phạt để quản”.

Sự tức giận trên ngưởi Từ lão dần dần biến mất, ông xuất thân là người “mang quân đi đánh giặc” cũng không xem qua nhiều sách, nhưng không phải là không hiểu chính trị quốc gia. Ông có thể ngồi ở vị trí cao như thế này, chắc chắn ông có thể dễ dàng hiều được những vệc như vậy.

Tuy Tăng Nghị chỉ nói đến đây nhưng Từ lão cũng dần hiểu ra rồi. Sở dĩ từng bộ ngành một bị người dân căm ghét chính là bởi vì bốn chữ: “lấy phạt để quản”

Làm lãnh đạo mà lúc nảy sinh vấn đề, không kết thúc quyền hạn của mình, lại càng không tích cực đi tìm biện pháp giải quyết, khai thông vấn đề mà lại lực chọn phương thức giải quyết đơn giản, cơ bản nhất đó chính là “phạt”. Dùng một từ “phạt ” để giải quyết tất cả hơn nữa để người dân phả tự mình thích ứng với cách giải quyết đó.

Khó trách dân chúng coi luật pháp của một đất nước, chỉ là luật phạt tiền. Chỉ cần bỏ tiền ra mọi việc đều coi như được giải quyết xong, như vậy cũng chính là sẽ không bị truy cứu thêm. Vì vậy công khai các biện pháp quản lí mục đích cũng chỉ là để phạt tiền. Chính vì vậy, hiện nay, trong nước rất khó tìm được một bộ, ban ngành nào không liên quan đến luật phạt tiền.

Ở trên ra quyền, ở dưới ra oai. Nếu ở trên có thể ra quyền một cách đúng đắn thì ở dưới tuyệt đối sẽ không ra oai như vậy.

Có sự ủng hộ của luật pháp, lấy tiền là mục đích chấp hành pháp luật, thậm chí còn có chỉ tiêu phạt tiền, phương pháp làm việc như vậy, còn có thể đơn giản hơn nữa sao. Trong chuyện phạt tiền này, từ trước đến nay không hề có điểm dừng, “chỉ cần có gió thổi bạt, sẽ còn có núi cao hơn”

Tên tiểu tử Tăng Nghị này thật là một kẻ tinh tường, nhìn mọi việc rất rõ ràng. Nếu như tư tưởng “lấy phạt để trị” này không thay đổi, vậy bộ ngành quản lí đô thị sẽ không phải là người cuối cùng mà dân chúng căm ghét, sẽ còn nhiều hơn nữa. Có lẽ phải đợi vấn đề nảy sinh, mới sẽ có quản lí Trương, quản lí Lý hay quản lí Q, B nào đó xuất hiện.

Từ lão thở dài:

-Vấn đề này khó giải quyết như vậy sao?

Tăng Nghị lền đáp:

-Vấn đề này xét cho cùng cũng là do số lượng nhân khẩu trong thành phố tăng lên nhanh, không thể giải quyết nổi vấn đề tài nguyên công cộng, vì thế nước lên, buồm cũng dâng lên, kinh doanh tài nguyên ngày càng khan hiếm. Trong thành phố để một cửa hàng được chính thức kinh doanh hợp pháp không phải là chuyện mỗi người đều có thể quyết định.

Có tư bản, ví dụ như ông chủ của cửa tiệm này chẳng hạn, ông ta có một nơi cố định để kinh doanh, lại có giấy phép kinh doanh đàng hoàng, thậm chí còn có thể xin quản lí thành phố chưa nộp phí kinh doanh, mang bàn ra để bên ngoài đường lớn. Nhưng tháng mới vừa đến, cái cửa hiệu nhỏ kia không thể gánh nổi phí tổn của những mối kinh doanh kếch xù, không đủ tiền thuê mặt tiền, không có chỗ kinh doanh cố định, liền sẽ không thể xin nổi thủ tục và giấy phép kinh doanh hợp pháp. Con đường kinh doanh hợp pháp coi như tan biến, nhưng ông vẫn còn phải sinh sống, vậy nên chỉ còn cách nay đây mai đó. Nếu may thì không bị bắt, bị bắt được thì chút tiền nhỏ trước đó khó khăn lắm mới kiếm được cũng bị phạt hết. Sự việc càng ngày càng xấu đi, một người không kinh doanh được, nhà nhà không kinh doanh được.

Từ lão hơi gật đầu, tên tiểu tử Tăng Nghị này cũng rất có lòng, có thể nói ra những lời này, chứng tỏ hắn ở vị trí của mình cũng không phải là không có lí tưởng, cũng không phải là làm qua loa cho xong chuyện mà thật sự chăm chỉ suy xét vấn đề. Đây thực sự là việc không dễ làm, chỉ sợ là làm quan nhưng không nhìn ra vấn đề thôi.

- Có một số người không thể gánh nổi phí tổn của việc kinh doanh, lại có một số người không cần gánh bất cứ phí tổn kinh doanh nào, ví dụ như quán bán chao đậu phụ vừa nãy, xét theo kinh nghiệm, cửa tiệm kinh doanh loại làm ăn nhỏ đó, cơ bản là không thực tế, cái này thuộc loại lãng phí.

Tăng Nghj nói đến đây, dừng một chút rồi nói tiếp:

-Khi tôi đưa ra biện pháp quản lí, không đặt mình vào vị trí của một phần lớn những người đó, bỏ qua lợi ích của họ, coi như một phần tử xấu. Biện pháp lấy phạt để quản tạm thời bị dẹp sang một bên. Nếu chúng ta có thể suy nghĩ nhiều hơn một chút, cho dù là làm chút thay đổi, có lẽ bộ phận quản lí đô thị cũng không cần thiết phải tồn tại, càng không nói đến việc chấp hành luật pháp.

Ngay cả cảnh vệ bên cạnh Từ lão cũng không thể không dựng lỗ tai lên nghe, cảm thấy Tăng Nghị thực sự nói rất có lý lẽ. Nếu không vì sinh sống, ai bằng lòng chạy ngược xuôi với mấy ông quản lí đô thị cơ chứ. Anh bị phạt tiền, lại không có một cách lí giải hợp pháp, cứ như vậy vấn đề sẽ càng nghiêm trọng hơn.

Từ lão rót rượu, uống một chén, không nói lời nào. Bàn ăn cơm bỗng yên tĩnh lạ thường. Ông chỉ là một kẻ nóng giận chứ không phải người không nói lí lẽ. Quản lí đô thị là bộ phận do cấp trên yêu cầu lập ra chứ không phải Tăng Nghị tự muốn thiết lập. Vậy mà Từ lão lại vì chuyện khu công nghệ cao có thêm quản lí đô thị mà tức giận với Tăng Nghị, thật không đúng.

Một lúc lâu sau, Từ lão mới buông cái chén xuống nói:

-Còn gì nữa không?

Tăng Nghị biết rằng Từ lão đang muốn hỏi mình nếu là ở khu công nghệ cao là sẽ giải quyết vấn đề này như thế nào, nhưng hắn không có trực tiếp trả lời, mà chỉ nói:

- Trước kia tôi ở học ở đại học Quân Sơn, ở đó cũng có một văn phòng quản lý khu phố, bọn họ thử nghệm một khu đường, cho phép buổi tối bày bán hàng ở vỉa hè. Trời vừa tối, một số công nhân thất nghiệp, sinh viên làm việc ngoài giờ, sẽ tới đây bày bán các mặt hàng họ có. Ở nơi nào có bày quầy bán hàng, người rất đông còn kéo theo việc kinh doanh của các tiệm cơm xung quanh cũng khá tốt. Văn phòng quản lý khu phố thu mỗi quầy năm tệ tiền phí quản lý, mỗi ngày thuê người dọn dẹp một chút là lại sạch sẽ.

Từ lão lên tiếng:

- Đơn giản như vậy, sao không áp dụng ở nơi này?

Tăng Nghị cười khổ:

-Từ lão của tôi, người xem trừ người ra sẽ có vị lãnh đạo nào sẽ chịu tới loại chợ đêm này để ăn cơm mua đồ à?

Từ lão ngẩn người ra, thần sắc có chút buồn bã, tiêu điều. “ Sở Vương bần tiện, trong cung chết đói“, quả không hề sai chút nào!

Cái tốt chưa chắc đã thực hiện được.

Lãnh đạo cấp trên thích sạch sẽ, phía dưới thành phố liền liều mạng làm vệ sinh. Lãnh đạo thích một thành phố văn minh hiện đại, phía dưới liền làm những công trình hình tượng như: tu sửa lại phòng họp rộng rãi sáng sủa một ít, sơn sửa lại vài lần. Lãnh đạo hôm nay nói muốn có xí nghiệp lớn mười tỷ ra đời, ngày hôm sau phía dưới sẽ đem các xí nghiệp hợp nhất lại, xí nghiệp lớn mười tỷ trong một đêm đã ra đời.

Những cách hành sự đơn giản như vậy lại có thể khiến lãnh đạo xem trọng, mấy chuyện như vậy, cấp dưới ai cũng thích làm. Khiến cho lãnh đạo vui vẻ, sau này trong lúc cân nhắc thăng chức, sẽ không lo thiếu tên mình.

Nhưng muốn xây dựng một cái chợ đêm, lãnh đạo có thể nhìn đến thấy ư? Lãnh đạo sẽ để ý và quan sát đến anh là người lấy dân làm gốc được ư?

Chỉ cần lãnh đạo nhìn thấy, làm bao nhiêu việc tốt nữa cũng đáng. Nhưng nếu chảng may gặp sự cố khi đó bản thân mình cũng sẽ bị phủ nhận hoàn toàn, những chuyện làm trước ai cũng như không. Vì vậy những việc làm chưa có sự đồng ý của lãnh đạo, chỉ có tên ngốc mới đi làm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.