Sau khi xuống xe, một cơn gió lạnh, khô khốc thổi thẳng tới.
Thiệu Hải Ba nhíu mày nhìn gió tuyết trên đỉnh của dãy núi, quay đầu lại thét to phân phó với mọi người:
- Các đồng chí, tình huống đặc thù, hôm nay tất cả mọi người vất vả một chút, cố gắng mang cho hết tất cả các thiết bị.
Người làm công việc y tế cũng nhìn thấy tình hình bên ngoài, không có nói nhiều thêm bất cứ cái gì nữa, lập tức dựa theo sự an bài đã được định sẵn từ trước đó, bắt đầu hành động. Thanh niên thì khiêng thiết bị, nhiều tuổi hơn một chút thì xách các thùng thuốc. Trong nhóm người làm y tế ở đây, kỳ thực cũng chỉ có Tăng Nghị và Thiệu Hải Ba hai người là thanh niên, Tăng Nghị còn dễ nói, nhưng Thiệu Hải Ba đã lâu rồi không tập luyện, khiêng thiết bị cũng không có vấn đề gì, nhưng mấu chốt là có thể khiêng được đến bao xa? Nếu trên mặt đường bằng phẳng, phỏng chừng thì đi không vượt một dặm, Thiệu Hải Ba cũng đã lưng đau, chân mềm nhũn rồi, huống chi hôm nay còn là leo núi trên cao nguyên.
Lãnh đạo làm công tác cảnh vệ đại khái cũng đã nhận ra, hành trình hôm nay, khảo nghiệm lớn nhất không phải là cảnh vệ, mà là công việc y tế, vì thế còn đặc biệt phái theo hai vị chiến sĩ rất khỏe mạnh, cường tráng tới để hỗ trợ khiêng thiết bị, tốt xấu cũng giảm bớt một chút gánh nặng cho mấy người trong tổ y tế.
Thu thập xong xuôi, mọi người bắt đầu xuất phát.
Bởi vì không có đường đi sẵn, cho nên tốc độ di chuyển rất chậm. Mọi người khiêng thiết bị, bước thấp bước cao đi được hơn một giờ mới nhìn thấy một tấm bia đá dựng thẳng ở chân núi: “Địa điểm cũ tại núi tuyết mà hồng quân đã đàm phán cùng Việt Nam”.
Thiệu Hải Ba thở hổn hển, dựa vào tấm bia đá, nhìn lên phía trước một hồi. Mặc dù tấm bia đá đã đứng ngay dưới chân rồi, nhưng núi tuyết thực sự vẫn còn giống như xa tận chân trời. Trong suốt quãng đường này, tổ y tế đã phải sử dụng toàn bộ sức lực của cơ thể để đuổi kịp, nhưng khoảng cách với nhóm cán bộ lão thành đi đằng trước, cứ càng đi càng xa. Gã mở bình nước sôi, uống mấy ngụm lớn, cũng không cố mà nghỉ ngơi, nói:
- Các… các đồng chí, cố gắng thêm một chút nữa, nhất định phải duy trì khoảng cách không quá 500m với các vị lão thủ trưởng.
Tăng Nghị đeo trên lưng hai cái balo, hai tay mỗi bên còn xách thêm một hòm thuốc, đi suốt một thời gian lâu như vậy, hắn cũng chỉ có hơi thở hơi nhanh một chút. Nhưng một đám chuyên gia nhiều tuổi đi đằng sau hắn thì đã không ổn nổi nữa rồi, một đám đều mồ hôi ướt đẫm, hai chân như nhũn ra, nếu không phải cố chống, chỉ sợ là đã sớm phải ngồi nghỉ tạm ở ven đường.
- Sư huynh!
Lúc này Tăng Nghị nhìn Thiệu Hải Ba, nói:
- Bình thường thì hành trình tham quan chỉ khoảng hơn một tiếng là kết thúc. Tình hình như hôm nay, chỉ sợ là phải quá bốn tiếng rồi.
Thiệu Hải Ba gật gật đầu một bên thở, một bên khuôn mặt cũng lộ ra sự lo lắng, sức khỏe của các cán bộ lão thành bây giờ cũng khó có thể gánh vác được do tuổi tác đã cao, một khi mệt mỏi quá độ, rất có thể sẽ dẫn đến một số bệnh tuổi già.
Nơi này là nơi rừng núi xa xôi, các thiết bị mà chính gã mang tới cũng chỉ là dùng cho các trường hợp khẩn cấp, nếu vạn nhất xuất hiện tình huống như thế nào đó, hậu quả thực dự là khó mà tưởng tượng được.
- Phải nhắc nhở Trưởng ban thư ký Vưu một chút mới được!
Thiệu Hải Ba hiểu được ý tứ của Tăng Nghị, suy nghĩ qua một chút, liền cầm lấy bộ đàm treo ở trước ngực.
Đúng vào lúc này, đằng trước lại truyền tới tiếng ca hát hào hùng, vang dội:
- Tuyết trắng xóa, hoang dã mịt mờ, cao nguyên lạnh lẽo, bếp lửa cạn lương thực.
Hồng quân đều là những nam tử kiên cường, thiên chuy bách luyện (đã vượt qua muôn ngàn chông gai),không sợ gian khó.
Núi tuyết phải cúi đầu đón chào viễn khách…
Tiếng ca hào hùng, hùng dũng, ở trong một nơi núi non hoang dã, không có con người sinh sống, vang vọng khắp nơi, bài ca mà các vị cán bộ lão thành hát vang, chính là bài “Qua thảo nguyên núi tuyết” nổi tiếng.
Cú điện thoại này của Thiệu Hải Ba không có cách nào gọi được tiếp. Nghe giọng ca này, lúc này các vị lão thủ trưởng chẳng những không có một tia mỏi mệt nào mà ngược lại còn đang vui sướng ngập trời đâu, bây giờ mà chính gã đi nhắc nhở một câu, chỉ sợ là cũng không có chút hiệu quả nào.
Thở dài, Thiệu Hải Ba cất bộ đàm đi, nói:
- Cẩn thận thêm một chút, chúng ta mau chóng đuổi theo thôi!
Vài vị chuyên gia nhiều tuổi trong tổ y tế cũng là từ cái niên đại đó đi ra, nghe được giai điệu quen thuộc, không khỏi cũng hát to theo, nhưng thực ra dưới chân cũng giống như lại có thêm vài phần sức lực.
Tăng Nghị nhìn thoáng qua đội ngũ cán bộ lão thành ở phía trước, bước chân không khỏi nhanh hơn một chút, tình huống này, thực sự là không quá ổn.
Vọng sơn bào tử mã, lại đi thêm nửa tiếng đồng hồ, đợi khi đi vòng qua một cái đỉnh núi, người trong tổ y tế nhìn xuống phía dưới một cái, tấm bia đá lúc trước ở dưới chân núi, bây giờ vẫn còn có thể thấy được mơ hồ.
- Không được, không thể đi tiếp vào bên trong nữa!
Thiệu Hải Ba rốt cục cũng hạ quyết tâm, rút bộ đàm ở trước ngực ra, nếu càng đi lên phía trước thì, một khi có vấn đề xảy ra, muốn rút lui nhanh chóng xuống chỗ xe cứu thương đều sẽ cực kỳ khó khăn, chính gã căn bản cũng không chịu nổi trách nhiệm này được.
- Số 0, số 0, tôi là số 4!
Thiệu Hải Ba bật bộ đàm, gọi Vưu Chấn Á, người đi theo nhóm cán bộ lão thành.
Trong máy bộ đàm vang lên tiếng của Vưu Chấn Á.
- Hãy nói đi!
- Trưởng ban thư ký, không thể để cho các vị lão thủ trưởng tiếp tục đi lên phía trên được, nếu không một khi có tình huống ngoài ý muốn, sẽ không thể tiến hành xử lý kịp thời được!
Thiệu Hải Ba nói tiếp:
- Tôi đề nghị lập tức quay lại!
Vưu Chấn Á làm sao không biết cái này được, hơn nữa bình thường gã cũng sống an nhàn, sung sướng quen, đi đến lúc này được, hai chân cũng đã mềm nhũn ra rồi, toàn bộ đều là cố chống một hơi mà thôi. Ở chỗ tấm bia đá trước, Vưu Chấn Á cũng đã đề nghị nhóm cán bộ lão thành quay lại, gã cảm thấy hoạt động lần này, chủ yếu chính là vì một cái ý nghĩa mà thôi, không cần thiết phải thực sự đi tới tận chỗ ngọn núi tuyết năm đó một lần mới được.
Nhưng đề nghị này bị các vị cán bộ lão thành bác bỏ lại, các vị cán bộ này nhìn ngọn núi tuyết nơi xa, liền cảm xúc mênh mông, khó có thể kiềm chế được.
- Viện trưởng Thiệu, sự lo lắng của anh rất là quan trọng, tôi sẽ nói lại một lần nữa đề nghị này với các vị lão thủ trưởng.
Vưu Chấn Á ngừng một chút, nói:
- Đồng chí Tiểu Tăng đâu rồi, anh thông báo một tiếng với cậu ta, để cho cậu ta nhanh chóng chạy tới chỗ tôi đi.
Thiệu Hải Ba liền đoán được ý tứ của Vưu Chấn Á, hơn phân nửa là ông ta cũng không khuyên được mấy vị lão thành, muốn để cho Tăng Nghị tới thử lại lần nữa, Thiệu Hải Ba lập tức nói:
- Được, tôi sẽ để cho cậu ta đuổi theo trước.
Cất bộ đàm, Thiệu Hải Ba liền gọi to Tăng Nghị đang đi đằng trước cách đó khoảng 20m.
- Tăng Nghị…
Vừa mới hô được cái tên, tiếng ca vốn đang khuấy động khắp thung lũng đột nhiên dừng lại, chỉ để lại một đoạn tiếng vọng kéo dài, cả một cái thung lũng một khắc liền yên lặng lại. Thiệu Hải Ba hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn đằng trước, thầm nghĩ, không phải một tiếng hô của gã, khiến các vị lão thủ trưởng bị kinh sợ đến đấy chứ?
Mấy người trong tổ y tế cũng bị tình huống đột phát này làm cho ngây người, tất cả đều dừng bước chân lại, ngẩng đầu nhìn lên đằng trước.
- Viện trưởng Thiệu! Viện trưởng Thiệu!
Chiếc bộ đàm treo ở trước ngực Thiệu Hải Ba lúc này vang lên tiếng kêu sắc nhọn, dồn dập, đối phương ngay cả tên cũng không kịp hô, mà là gọi thẳng chức danh của THiệu Hải Ba.
- Tôi là Thiệu Hải Ba.
Thiệu Hải Ba vội vàng tháo bộ đàm ra rồi ấn nút nghe.
- Ngay lập tức! Ngay lập tức tới đây!
Giọng nói của Vưu Chấn Á cũng thay đổi rồi
- Có lão thủ trưởng ngất xỉu!
Lúc đấy Thiệu Hải Ba liền rùng mình một cái, trái tim liền bắt đầu trầm xuống, tình huống mà chính gã không muốn gặp nhất rốt cục vẫn đã xảy ra, gã cũng không để ý Vưu Chấn Á nhiều lời cái gì nữa, lập tức hô to một tiếng:
- Tăng Nghị…
Lúc này người trong tổ y tế cũng đã kiệt sức hết cả, người duy nhất còn có thể trong thời gian ngắn nhất tới chỗ đó cũng chỉ còn lại mỗi Tăng Nghị mà thôi, cho nên người đầu tiên Thiệu Hải Ba nghĩ được tới, chính là Tăng Nghị.
Tăng Nghị nghe thấy Thiệu Hải Ba hô to, vội vứt hai cái balo trên lưng xuống ven đường, sau đó liền xách theo thùng thuốc của mình liền chạy nhanh tới trên núi, từ trong tiếng quát to đầy sự kinh hoảng kia của Thiệu Hải Ba, Tăng Nghị đã ý thức được là có tình huống khẩn cấp đã xảy ra.
Thiệu Hải Ba vẫn chưa hoàn hồn, quay đầu lại nhìn một đám nhân viên bây giờ vẫn còn chưa lấy lại tinh thần nói:
- Các đồng chí, có tình huống khẩn cấp phát sinh, xin hãy cố gắng trong thời gian ngắn nhất chạy kịp tới địa điểm đằng trước!
Nói xong, Thiệu Hải Ba cũng không biết từ nơi nào lấy lại được sức lực, đi ôm lấy balo mà Tăng Nghị vứt bỏ lại cũng đột nhiên chạy thẳng lên phía trước.
Các chuyên gia trong tổ y tế vừa nghe vậy, cũng là hoảng hồn, vội vàng nhấc thùng theo liền chạy lên đằng trước.
- Mọi người không cần hoảng loạn, để ý dưới đất!
Hai người chiến sĩ tổ cảnh vệ lúc này cũng hô to một câu, mặc dù việc đuổi theo quan trọng hơn, nhưng đường núi vốn hẹp, nếu trong lúc vội vàng mà có vị chuyên gia nào bị ngã một cái, hậu quả nói không chừng còn nghiêm trong hơn so với mấy vị lão thủ trưởng đằng trước.
Hô xong một câu này, hai người chiến sĩ cũng vác thiết bị lên lưng, đuổi theo đằng sau THiệu Hải Ba.
Lúc Tăng Nghị chạy tới nơi, Vưu Chấn Á đang luống cuống chân tay đứng ở bên ngoài nhóm người, vẻ mặt trắng bệch, đầy mồ hôi, gấp gáp nói:
- Tiểu….Tiểu Tăng, mau mau nhìn xem, lão thủ trưởng đột nhiên hôn mê bất tỉnh….
Tăng Nghị nâng một tay lên ra hiệu cho Vưu Chấn Á trước tiên không cần rối loạn tay chân, sau đó vứt bỏ balo trên vai xuống, liền vác thùng đi tới.
- Chuyên gia y tế tới rồi!
Vưu Chấn Á hô một tiếng, mọi người liền đều tránh sang một bên, để cho Tăng Nghị nhanh chóng đi vào.
Ngay đằng đầu đội ngũ, vài vị lão thủ trưởng đang đứng ở một bên, sắc mặt lo âu. Một vị có vẻ là thư ký đang cầm một túi dưỡng khí ở trong tay, ngồi chồm hổm trên mặt đất, giúp cho một vị cán bộ lão thành hô hấp.
Mặc dù là tình huống bất ngờ, nhưng mọi người một chút cũng không có rối loạn, cũng không có vây quanh, mà là mỗi người mỗi việc, để cho thư ký trước tiên tiến hành cấp cứu sơ ban đầu, sau đó chờ đợi chuyên gia trong tổ y tế tới.
Tình huống khẩn cấp, nên Tăng Nghị cũng không cố chào hỏi các vị lão thủ trưởng khác đang đứng bên cạnh, mà là trực tiếp chạy tới, vừa nhìn qua thì thấy, một vị cán bộ lão thành của địa phương đang nằm đó, chính là vị được xưng là Từ Đại Pháo, Từ lão, lúc này ông mặt mũi tái nhợt, nằm trên mặt đất không ngừng co giật tay chân, hô hấp dồn dập, một chiếc túi dưỡng khí được thứ ký ôm trong lòng, ống dẫn thì cắm trong lỗ mũi của Từ lão.
- Tôi tới xử lý tiếp!
Tăng Nghị ngồi xổm xuống, giơ tay lên vạch mý mắt Từ lão để kiểm tra, một bên nói:
- Nói tỉ mỉ tình huống xảy ra!
Thư ký cũng đã bị kinh sợ ra một thân mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt, nói kỹ:
- Lão thủ trưởng trước đó tình hình còn rất là tốt, lúc đang ca hát thì đột nhiên hô hấp trở nên dồn dập, sau đó liền ngã xuống đất, may mắn chiến sĩ trong tổ cảnh vệ mau tay mau mắt, đúng lúc đỡ được một phen, mới không để cho lão thủ trưởng bị ngã sấp xuống.
Tăng Nghị một bên gật đầu, một bên lại nâng tay lên ấn trước ngực Từ lão, nói:
- Trước kia có xảy ra tình huống giống thế này chưa?
Người thư ký này đã theo Từ lão rất nhiều năm, cẩn thận suy nghĩ một hồi, nói:
- Không có!
Tăng Nghị lại xem xét kỹ một lần nữa khí sắc của Từ lão, giơ tay bắt mạch ở cổ tay sau đó là mạch ở gan bàn tay.
Kỳ thực nhiệt độ trên núi rất lạnh, thế nhưng lúc này trên trán Vưu Chấn Á đã ướt đẫm mồ hôi, sống lưng cũng đã ướt một mảng lớn, xem tình hình này của Từ lão, có vẻ là rất nghiêm trọng, người đều đã hôn mê.
Từ lão nếu thực sự xảy ra chuyện gì, chính gã phải làm sao bây giờ, Vưu Chấn Á cũng không dám nghĩ tiếp theo hướng này, chỉ tưởng tượng cũng không nhịn được trước mắt biến thành màu đen, hậu quả này quá nghiêm trọng, tuyệt đối không phải hậu quả mà thân thể bé nhỏ này của gã có thể khiêng được nổi.
Vưu Chấn Á bắt buộc bản thân phải tiếp tục suy nghĩ biện pháp để giải quyết cục diện trước mặt này, nếu mang Từ lão xuống dưới chân núi, nhất định là không kịp được rồi, cho dù lấy tốc độ nhanh nhất để chạy xuống, khẳng định cũng phải cần một tiếng đồng hồ.
Mấu chốt là, Từ lão còn có thể chịu được loại sức ép này hay không đã. Nếu thông qua quân khu tỉnh để điều một máy bay trực thăng từ đại quân khu tới đây cứu viện, thời gian thực sự là có thể rút ngắn hơn một ít, nhưng tình hình trong núi khá phức tạp, máy bay có thể bay được vào hay không là một chuyện, nếu có vào được chỉ sợ là cũng khó có thể tìm được một nơi để hạ xuống.
Hiện tại thì hy vọng cũng như chỗ dựa vào duy nhất có thể được, chính là tổ y tế rồi. Biện pháp tốt nhất, chính là một bên tiến hành cấp cứu, một bên thì chờ đợi cứu viện.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]