Phan Bảo Tấn đợi Tôn Văn Kiệt đã đi xa, mới từ trên xe đi xuống, duỗi tay chân ra, làm bộ như đang hoạt động gân cốt.
Hành động này nhất định khiến Tăng Nghị phải chú ý. Tăng Nghị cười cười, chạy tới hai bước và nói:
- Phan giám đốc sở, thật trùng hợp quá!
- Là Tiểu Tăng à!
Phan Bảo Tấn mỉm cười, nhìn nhìn viện số sáu và hỏi:
- Tại sao cậu lại đến đây?
- Nhận được thông báo yêu cầu tôi đến!
Tăng Nghị buông tay nói:
- Cũng không nói nguyên nhân là gì!
Tăng Nghị xem ra cũng khá phúc hậu, cũng không nói là thông tri của cục y tế, nếu không có thể sẽ khiến vị Giám đốc sở Phan Bảo Tấn này vốn được phân công phân công quản lý công việc của sở y tế, không có bậc thang mà bước xuống được.
Phan Bảo Tấn cười bảo:
- Nhất định là không phải chuyện xấu!
Bên trong nhiều khách quý đến đây, hiện giờ lại có thông báo gọi Tăng Nghị đến, hơn phân nửa là không phải việc xấu gì. Có lẽ một vị lãnh đạo nào đó muốn nghe báo cáo về công tác của khu công nghệ cao Bạch Dương thôi! Phan Bảo Tấn nghĩ như vậy, tuy nhiên có thể khả năng rất thấp, nhưng ông cũng không nghĩ ra cách giải thích khác.
- Tôi nghe nói Lorene đã xuất viện?
-
Phan Bảo Tấn hỏi.
Tăng Nghị gật đầu:
- Ngày hôm qua ra sân bay, trở về Mĩ rồi, lúc này hẳn là đã tới!
Phan Bảo Tấn mỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tich-ngu-y/2423395/chuong-343-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.